28/07/2016

Vài thông tin về kính lọc

Photographylife

   Từ xưa các kính lọc vẫn là phụ kiện không thể thiếu trên ống kính. Có rất nhiều loại kính lọc khác nhau ra đời với công dụng riêng biệt mang đến những bức ảnh tự nhiên và tuyệt đẹp. Rất nhiều người đã "ảo tưởng" về khả năng của Lightroom và Photoshop khi cho rằng chỉ chỉnh sửa ảnh cũng cho kết quả tương tự.
Kính lọc phân cực (Polarizing Filter)
Kính lọc phân cực. (Ảnh: internet)
   Kính lọc phân cực là một phụ kiện không thể thiếu đối với nhiếp ảnh phong cảnh và kiến trúc, mặc dù các phần mềm chỉnh sửa ảnh ngày càng hiện đại nhưng khó có thể thay thế kính lọc phân cực trong một số trường hợp. Nếu bạn gặp các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bạn sẽ để ý thấy trong túi máy ảnh của họ luôn được trang bị sẵn một kính lọc phân cực. Vậy tác dụng của kính lọc phân cực là gì? Rất nhiều người cho rằng kính lọc phân cực chỉ có tác dụng giúp bầu trời xanh hơn thì họ đã nhầm.
   Đầu tiên, kính lọc phần cực không được sử dụng để làm bầu trời tối đi. Đây là hiện tượng mà rất nhiều người sử dụng nhầm tưởng. Khi bạn sử dụng một ống kính góc rộng và một kính lọc phân cực, bầu trời có thể tối đi hơn như hình bên dưới và điều này sẽ gây khó khăn cho khâu hậu kỳ.
   Khi bạn chụp ở khẩu độ lớn nhất, bầu trời có thể trở nên tối và thiếu tự nhiên như hình bên dưới:
   Vì vậy khi sử dụng phân cực, bạn cần chú ý để tránh hai trường hợp như trên. Vậy tác dụng thức sự của kính lọc phân cực là gì? Công dụng của kính lọc phân cực chính là giảm haze khi chụp ảnh. Khi chụp phong cảnh, chắc chắn bạn không lạ gì với hiện tượng haze do sương mù, bụi bẩn, khói,… ở trong không khí khiến độ tương phản bị giảm rõ rệt và khiến ảnh bị mờ. Hiện tượng này có thể gặp tại bất kỳ thời điểm nào trong ngày, ngay cả vào giờ vàng.
   Nhìn vào 2 bức hình dưới đây, chắc hẳn bạn có thể đoán được ngay đâu là ảnh sử dụng kính lọc phân cực và ảnh nào không.
   Bạn có thể dễ dàng thấy khi không sử dụng kính lọc phân cực, màu sắc của bức ảnh nhợt nhạt và mang một tông màu “xám xịt” hơn hẳn. Sử dụng kính lọc mang lại một màu sắc tự nhiên, bầu trời, cỏ xanh hơn và độ tương phản tăng lên rõ rệt. Kết hợp với Lightroom hay Photoshop, bạn chỉ cần mất một vài giây để có bức ảnh hoàn hảo như hình bên dưới.
   Một ví dụ khác khi chụp với thác nước, kính lọc phân cực là một phụ kiện không thể thiếu. Khi chụp thác nước, bạn sẽ phải đối mặt với hiện tượng khúc xạ từ các tác đá. Kính lọc phân cực trong trường hợp này sẽ giúp độ tương phản cũng như màu sắc của bức ảnh tăng rõ rệt.
   Ngoài ra còn rất nhiều trường hợp tương tự bạn sẽ không thể sử dụng phần mềm để có bức ảnh tương tự như khi dùng với kính lọc phân cực.
Kính lọc ND và GND
Kính lọc ND. (Ảnh: internet)
   Ngoài kính lọc phân cực thì kính lọc ND và GND là 2 loại kính lọc mà bạn không thể thay thế bằng cách chỉnh sửa ảnh. Kính lọc ND thường được sử dụng với các ống kính có khẩu độ lớn khi chụp vào ngoài trời. Ví dụ ống kính đó có độ mở khẩu độ lớn nhất là f/1.4 thì lượng ánh sáng đi vào cảm biến là rất lớn và có thể khiến tốc độ màn chập không đủ nhanh để đáp ứng. Nếu không sử dụng kính lọc ND, bức ảnh sẽ không thể thực hiện được ngay cả khi bạn chụp ở RAW và sử dụng các phần mềm chỉnh sửa ảnh.
   Ngoài ra kính lọc ND giúp giảm tốc độ màn chập khi bạn muốn tạo hiệu ứng cho các chủ thể chuyên động. Sử dụng kính lọc ND giúp bạn chụp ở tốc độ màn chập thấp hơn giúp ảnh trong mượt mà hơn rất nhiều.
   Không phủ nhận rằng bạn có thể tạo ra bức ảnh tương tự bằng cách chụp nhiều hình rồi lồng chúng lại với nhau trong Photoshop. Thế nhưng bạn sẽ cần tới bao nhiêu thời gian, bộ nhớ để lưu lại một đống file RAW như vậy. Với kính lọc, bạn chỉ cần 30 giây là đã thực hiện xong một bức ảnh. Ngoài ra bạn cũng cần nhớ rằng ảnh khi phơi sáng một lần và lồng với nhau bằng nhiều tấm sẽ không bao giờ giống nhau. Vì vậy không nên phí phạm công sức và thời gian của mình vào những trường hợp như vậy làm gì.
Sự khác biệt khi sử dụng và không sử dụng kính lọc ND. (Ảnh: internet)
Kính lọc GND. (Ảnh: Brendan Toews)
   Ngoài ra kính lọc GND cũng là một loại kính lọc không thể thay thế bằng các phần mềm chỉnh sửa ảnh. Nếu bạn nghĩ rằng HDR có thể thay thế trong các trường hợp này thì bạn đã nhầm. Trên internet ngày nay đầy rẫy các bức ảnh HDR với màu sắc và độ tương phản quá gắt vì hiểu sai về HDR cũng như kĩ thuật chụp. Bạn nên học thêm về cách sử dụng kính lọ GND cho mình để tạn dụng rải dynamic range trong máy và thu lại những bức ảnh tự nhiên hơn rất nhiều so với việc lồng các hình lại với nhau.
So sánh giữa HDR và GND. (Ảnh: internet)
Kính lọc UV
Kính lọc UV có tác dụng bảo vệ ống kính rất tốt trong nhiều trường hợp. (Ảnh: internet)
   Ngày nay các kính lọc UV được sử dụng với công dụng duy nhất là để bảo vệ cho ống kính của bạn. Đó là do cảm biến trên tất cả các máy ảnh đã được trang bị khả năng chống tia UV rồi. Vậy filter này có cần thiết? Nếu bạn sử dụng ở những môi trường khắc nghiệt có nhiều bụi bẩn, gió,… thì filter UV thực sự vô cùng cần thiết cho ống kính để bảo vệ thấu kính phía trước. Rõ ràng việc lau một filter dễ dàng hơn rất nhiều so với lau thấu kính trước, chưa kể bụi bẩn bay vào có thể khiến mặt kính bị xước. Và với những ống kính có giá tới hàng ngàn USD thì việc sử dụng một filter UV có giá 80 USD là chuyện rất nên làm.
   Nếu bạn không chụp ở những môi trường khắc nghiệt thì bạn cũng nên trang bị thêm filter cho ống kính của mình để bảo vệ khỏi những tác động không mong muốn như để ống kính chạm vào cạnh bàn. Hay với một số ống kính có viền bao bên ngoài thì lắp thêm filter sẽ giúp bụi bẩn không bay vào trong và việc vệ sinh sẽ dễ dàng hơn.
   Rất nhiều nhiếp ảnh gia cho rằng việc thấu kính trước bị xước cũng không ảnh hưởng gì tới ảnh của bạn cả. Điều này hoàn toàn chính xác nhưng thấu kính trước bị xước sẽ khiến khả năng giảm hiện tượng ghost, flare kém đi rõ rệt.Ngoài ra thì độ tượng phản sẽ bị gắt nếu ống kính có quá nhiều vết xước. Và khi bạn bán lại cho người khác, rõ ràng giá trị sẽ giảm đi rõ rệt vì đâu ai muốn mua một ống kính bị xước.
   Trong một số trường hợp, bạn nên bỏ filter ra khỏi ống kính vì đó chính là tác nhân gây ra hiện tượng flare và ghost trong ảnh nhiều hơn so với không sử dụng. Điều này cũng dễ hiểu do tính chất quang học kém.

25/07/2016

Bấm huyệt hoặc mát xa ở chân để chữa một số bệnh.

Nội dung này mình đã đăng lâu rồi, nay bổ sung thêm để mọi người áp dụng. Phương pháp bấm huyệt ở chân có thể giúp làm giảm đau và có tác dụng với rất nhiều bộ phận cơ thể.

Theo Tiến sĩ Helena Reid: "Nếu bàn chân của bạn không khỏe mạnh, nó ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bạn".
Phương pháp bấm huyệt ở chân có thể giúp làm giảm đau và có tác dụng với rất nhiều bộ phận cơ thể. Lý do là vì những vùng ở bàn chân tương ứng với các tuyến, các cơ quan, bộ phận, và các hệ thống cơ thể.
1. Đầu
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 1.
Theo bấm huyệt, những lời khuyên của các ngón chân được kết nối trực tiếp vào đầu và não.
Xoa bóp đầu của các ngón chân có thể làm giảm các cơn đau đầu, tác động tích cực đến sức khỏe não bộ tổng thể của bạn, bao gồm cả tăng kích thích não bộ.
2. Mắt
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 2.
Sức khoẻ của mắt bao gồm một loạt các vấn đề, như khó nhìn, đau nhức, tấy đỏ và đau. Xoa bóp hoặc tác động một áp lực vào khu vực của bàn chân, ngay dưới ngón chân thứ hai và thứ ba rất có lợi cho mắt.
3. Ruột non
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 3.
Đơn giản chỉ cần xoa bóp vùng giữa gót chân để cải thiện tiêu hóa và giúp đường ruột khỏe mạnh.
Điều này còn mang lại những tác dụng kỳ diệu cho những người khó tiêu.
4. Phổi
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 4.
Phổi được cho là kết nối trực tiếp đến khu phía trên của bàn chân gần với ngón chân.
Tập trung vào khu vực này sẽ đem lại hiệu quả tuyệt vời cho những người bị bệnh hen suyễn hoặc chỉ đơn giản là cố gắng để cải thiện sức khỏe của phổi.
5. Lưng dưới
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 5.
Theo nguyên lí bấm huyệt, có một mối tương quan giữa gót chân và các dây thần kinh hông và lưng dưới.
Đối với những người bị đau dây thần kinh tọa hay đau lưng dưới mãn tính, xoa bóp chân có thể giúp điều hòa lại.
6. Cổ
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 6.
Những cơn đau cổ rất phổ biến. Tuy nhiên, mối liên kết giữa cổ và các khu vực ngay bên dưới các ngón chân có thể làm giảm đáng kể cơn đau lâu dài này. Đơn giản chỉ cần xoa bóp khu vực cổ với các ngón tay.
7. Tim
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 7.
Sức khỏe tim mạch là một trong những vấn đề nghiêm túc cần quan tâm. Nếu đột nhiên trải qua những trạng thái tim đập nhanh hoặc đau ngực một cách thường xuyên hơn thì phải nhanh chóng đến gặp bác sĩ.
Việc xoa bóp khu vực đặc biệt này trên bàn chân phải có thể thúc đẩy sức khỏe tim mạch, đem lại lợi ích lâu dài cho hệ thống tuần hoàn.
8. Đầu gối
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 8.
Phần bên ngoài của mỗi gót chân có mối tương quan trực tiếp đến đầu gối.
Những người bị đau nhức đầu gối hay đau đầu gối mãn tính nên cố gắng xoa bóp khu vực này để giúp giảm bớt phần nào đau nhức.
9. Dạ dày
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 9.
Bên cạnh việc điều chỉnh chế độ ăn uống, bạn có thể làm một số cách để giúp giảm bớt các vấn đề dạ dày, như bấm huyệt chân.
Bạn có thể cải thiện sức khỏe tiêu hóa của bạn bằng cách massage các vùng bên dưới phần phía trên của bàn chân, điều này có thể tốt cho chứng khó tiêu, đầy hơi.
10. Tuyến giáp
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 10.
Các vấn đề về tuyến giáp là khá phổ biến, nhưng massage chân có thể được sử dụng để làm tăng sức khỏe tổng thể của tuyến giáp.
Đơn giản chỉ cần xoa bóp các phần bên trong của xương tiếp xúc bàn chân với đất để có được những lợi ích tối đa cho tuyến giáp của bạn.
11. Gan
Bấm huyệt ở chân: Cách chữa bệnh vô cùng hay mà ít người biết - Ảnh 11.
Trong mọi trường hợp, xoa bóp khu vực này của cả hai chân có thể thúc đẩy chức năng gan tốt hơn và tốt cho nội tạng.

24/07/2016

Cách xếp đồ khi đi du lịch hoặc công tác.

   Kinh nghiệm này mình đã áp dụng nhiều trong các chuyến đi của mình - Rất hiệu quả. Các bạn có thể dùng với cả vali, balo hoặc túi... đều được cả. Chia sẻ để mọi người biết nhé.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat
1. Đừng gập đồ chồng lên nhau mà cuộn tròn lại thì sẽ tiết kiệm được nhiều diện tích trong va li hơn. 
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-1
2. Dùng túi hút chân không để dựng áo khoác, quần áo trẻ em, đồ lanh mềm,... vừa bảo vệ quần áo vừa có thêm không gian đựng đồ.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-2
3. Sử dụng công thức xếp đồ kiểu Kim tự tháp: Lèn giày dép quanh mép va li, sau đó trải các loại trang phục dài và rộng như quần dài, váy xoè xuống đáy va li. Những loại trang phục mềm khác thì cuộn tròn và xếp chặt theo lớp, trên cùng xếp đồ lót, trang sức , mỹ phẩm và các gói đồ nhỏ khác.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-3
4. Nói không với ô, một chiếc áo mưa sẽ gọn nhẹ hơn rất nhiều trong việc xếp hành lý. Hơn nữa áo khoác đi mưa có thể sử dụng cho nhiều kiểu thời tiết: tránh mưa, chống lạnh, chống nắng.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-4
5. San dầu gội, sữa tắm, đồ dưỡng da vào chai lọ size nhỏ để đi du lịch sẽ tiết kiệm được kha khá diện tích trong va li, chưa kể dễ bảo quản, tránh nứt vỡ. 
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-5
6. Những món đồ nhỏ như: kẹp tóc, thẻ nhớ, USB, tất,... hãy chia vào các túi nhỏ và xếp vào trong giày. Trang sức có thể đựng trong hộp thuốc dẹt. 
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-6
7. Nếu phải mang theo đồ vest, váy dạ hội, sơ mi đắt tiền mà sợ bị nhăn, bạn có thể dùng móc treo áo cỡ nhỏ để cố định trang phục trong túi nilon. Sau đó khi lên máy bay hoặc tàu, xe có thể treo lên móc giữ đồ.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-7
8. Đừng mang cả hòm thuốc theo. Lên một danh sách những loại thuốc có khả năng cần đến và thường được dùng trong tình huống cấp bách, đựng trong túi có khoá trượt và nhét vào giày đề bảo quản.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-8
9. Đừng chừa chỗ trống trong va li. Nhiều người có dự định giành chỗ trong va li để đựng đồ lưu niệm và quà cáp mua được ở điểm du lịch, tuy nhiên nếu va li không được xếp kín thì khi di chuyển sẽ bị xô lệch lộn xộn. Mẹo nhỏ là nhét đầy chỗ kín bằng trang phục mềm hoặc giấy báo.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-9
10. Chỉ mang những thứ thực sự cần thiết, bạn không nên "vác cả nhà" theo chuyến du lịch nếu không muốn va li bị quá tải. Những đồ dùng điện tử như máy sấy, máy rửa mặt, bàn là, nên để ở nhà. Đồ chơi trẻ em, phao bơi, mũ thời trang,... cũng không cần thiết trong chuyến đi nếu không còn chỗ để mang theo.
11-meo-xep-do-du-lich-duoc-nhieu-gon-nhat-10
Một số mẹo nhỏ để giữ đồ gọn gàng lúc di chuyển:
Tai nghe, dây sạc nên quấn quanh quyển sổ tay nhỏ hoặc các loại thể và giữ bằng chun mềm.
Kính mắt dễ gãy thì cho vào tất chân dày và đặt vào lòng giày để tránh va chạm.
Dùng mũ trùm tóc bao quanh giày trước khi xếp vào va li.
Tất chân cuộn lại xếp dưới áo ngực giúp giữ nguyên phom dáng cup áo.

23/07/2016

Xăm thời loạn...Ke ke ke


Mới sáng sớm, một phụ nữ đã hối hả gõ cửa một tiệm xăm. Chủ tiệm càu nhàu:
– Trời ơi, giờ này đã đi xăm mình!
Khách nài nỉ:
– Bác ơi, em phải xăm gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Giá bao nhiêu em cũng chịu mà…
Nghe vậy chủ tiệm lục đục soạn đồ nghề:
– Nào, thế cô muốn xăm hình gì, xăm ở đâu?
– Em không xăm hình mà chỉ xăm chữ, xăm toàn thân! Này nhé: bác xăm cho em ở cánh tay phải chữ “tay phải”, xăm ở cánh tay trái chữ “tay trái”, ở hai chân cũng tương tự như thế…
Chủ tiệm cười ngất:
– Hiểu rồi! Cô sợ mai mốt vào bệnh viện bị mổ nhầm bên nên xăm cho ê kíp mổ đỡ phải xin lỗi rồi rút kinh nghiệm về sau chứ gì!
– Bác thông minh ghê! Chưa hết, xong rồi bác lật em lại rồi xăm tiếp ở chân phải dòng chữ “chân trái nếu nằm sấp”, ở chân trái dòng chữ “chân phải nếu nằm sấp”…
– Cẩn thận nhỉ. Nếu thế thì cô cũng nên xăm ở ngực, ở tai, ở bàn tay rồi bàn chân nữa chứ?
Khách hoan hỉ gật liền:
– Mông nữa! Cho em hai chữ “mông trái” và mông phải”!
Sau một ngày làm việc cật lực, thân hình cô khách kín mít chữ từ trên xuống dưới. Tưởng đã xong thì khách lại ngần ngừ:
– Bác ơi, còn một chỗ nữa… Chỗ này không xăm không được… Lỡ bác sĩ tưởng nó là… cái môi của em mà cắt nhầm là em hết ăn cơm!
Chủ tiệm xăm hiểu liền:
– Với trình độ bác sĩ bây giờ thì lo xa thế cũng phải. Nhưng nên xăm chữ gì bây giờ? Xăm thẳng tên thì sợ thô tục, vậy phải dùng chữ nào cho ai cũng hiểu đó là cái có người thích rước về nhưng cũng lắm người ghê tởm vì chuyên thải nước bẩn?
Nghe đến đó khách buột miệng:
– “Formosa”!

20/07/2016

MỘT KIẾN GIẢI HỢP LÝ VỀ NGUỒN GỐC NGÔI ĐÌNH LÀNG VIỆT NAM

 

 Trần Thị Kim Anh

Vấn đề nguồn gốc và thời điểm xuất hiện ngôi đình làng từ lâu đã được nhiều nhà nghiên cứu lịch sử văn hóa để tâm tìm hiểu. Mở đầu là nghiên cứu của Nguyễn Văn Huyên, trong một công trình nghiên cứu công phu về thành hoàng Lý Phục Man vào năm 1938, ông đưa ra giả thuyết: Đình vốn là hành cung của vua rồi sau mới thành đình làng.
Vào năm 1998, trong tập sách ảnh Đình Việt Nam của Hà Văn Tấn và Nguyễn Văn Kự, ở mục Nguồn gốc, các tác giả cho rằng “có chứng cứ về ngôi đình từ thời Lê Sơ”, và qua một số chứng lý cùng việc so sánh ngôi đình với ngôi nhà rông, họ đi đến kết luận: “Mặc dù còn thiếu chứng cứ, ta tin rằng Đình – ngôi nhà chung của làng xã đã xuất hiện từ lâu đời, nếu không phải là thời tiền sử thì cũng là thời sơ sử của dân tộc. Tất nhiên là ở thời đó chưa được gọi là Đình - một từ vay mượn của Trung Hoa”. Ngoài ra các tác giả còn khẳng định, đình làng có hai chức năng: thờ thành hoàng làng (tôn giáo) và hội họp, giải quyết các công việc của làng xã (hành chính), tuy nhiên không phải ngay khi mới xuất hiện ngôi đình đã hội đủ cả hai chức năng đó cùng một lúc.
Gần đây nhất là nghiên cứu của Đinh Khắc Thuân (ĐKT). Trong sách Lịch sử triều Mạc qua thư tịch và văn bia(2001) , ở mục Nguồn gốc ngôi đình, qua phân tích một số chứng lý, ông đi đến kết luận: Đình làng xuất hiện sớm nhất là vào thời Lê sơ thế kỷ XV, khi làng xã đã phát triển và định hình là một đơn vị hành chính độc lập, để đáp ứng nhu cầu thờ cúng thần linh và hội hè đình đám của làng xã.
Cho đến nay, cách lý giải của ĐKT được coi là có tính thuyết phục hơn cả. Tuy nhiên, trong khi thời điểm ra đời của ngôi đình làng là vào thời Lê sơ nhận được sự đồng thuận ý kiến của hầu hết giới nghiên cứu thì vấn đề nguồn gốc ngôi đình làng vẫn còn nhiều ý kiến băn khoăn. Để góp phần tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc của ngôi đình làng, trong bài viết này chúng tôi xin được đưa thêm một kiến giải khác.
Ngôi đình làng như chúng ta đã biết, là địa điểm diễn ra nhiều hoạt động quan trọng của làng xã trong thời trung cận đại. Đây là nơi thờ Thành hoàng làng để cầu mong được chở che, ngăn tai giáng phúc, là nơi diễn ra lễ hội Nhập tịch Tàng câu của làng, nơi kỳ lão chức sắc hội họp bàn bạc và giải quyết việc làng, nơi tất cả đinh nam trong làng cùng thực hiện lễ Hương ẩm tửu mỗi khi có việc tế tự cầu cúng. Nơi tiếp đón quan lại triều đình khi có việc công hoặc khách khứa của làng… Điều này cho thấy ngôi đình làng là một địa điểm công cộng quan trọng không thể thiếu của cộng đồng làng xã xưa kia. Tuy nhiên nó lại đặt ra một câu hỏi: nếu đình làng chỉ mới xuất hiện vào cuối thế kỷ XV thì trước đó trong các ngôi làng Việt, đã có những hoạt động như vậy hay chưa, và nếu có thì người ta thực hiện tất các công việc đó ở đâu?
Địa điểm và một số hoạt động cộng đồng làng xã trước khi ngôi đình xuất hiện.
Từ trước đến nay đã có nhiều nghiên cứu chứng minh trước khi Phật giáo du nhập vào Việt Nam, các tín ngưỡng dân gian ngự trị trong đời sống tinh thần người Việt. Cũng như nhiều dân tộc bộ lạc khác trên thế giới, để chấn an mình trước những hiện tượng tự nhiên không thể lý giải, để được che chở, để có cuộc sống bình yên, người Việt cổ từ lâu đời đã thờ cúng các vị Nhiên thần như các thần núi sông, cây đá, đặc biệt, do là vùng đất nhiều sông nước, người dân sống bám dọc theo các triền sông nên thủy thần là vị thần được thờ phụng khắp nơi . Việc thờ cúng ban đầu diễn ra ngoài trời, ngay tại gốc cây, bờ nước, về sau khuynh hướng nhân hóa thần linh phát triển, người chết có những biểu hiện thiêng bắt đầu được thờ cúng, nhiều vị đã trở thành phúc thần bảo hộ cho cộng đồng, người ta đã dựng lên những ngôi miếu ngôi đền nhỏ để thờ. Dần dần những nơi này trở thành địa điểm sinh hoạt cộng đồng, không chỉ cầu cúng xin được chở che, đừng gây tai giáng họa mà các hoạt động khác trong cộng đồng như xử lý các vi phạm luật lệ của cộng đồng, ăn thề, xử các vụ tranh chấp nhỏ … cũng diễn ra tại đây trước sự chứng kiến của thần linh và dân làng.
Sau khi Phật giáo du nhập và phát triển, các ngôi chùa cũng là nơi diễn ra một số hoạt động cộng đồng. Kể cả thời kỳ đầu, khi ngôi chùa làng chưa phổ biến như từ thời Trung hưng về sau, thì tại những địa phương có chùa, sân chùa cũng là một địa điểm dành cho hoạt động cộng đồng, nhưng chủ yếu là lễ hội vui chơi hát xướng vào các dịp lễ tiết. Cho đến nay ở những ngôi chùa cổ vùng Kinh Bắc vẫn còn dấu vết về các hoạt động này như chùa Dâu, chùa Nành...
Vào đầu công nguyên, khi bị nhà Hán xâm lược, văn hóa Hán dần xâm nhập vào nước ta, tín ngưỡng thờ Xã thần du nhập theo chân các cư dân Hán. Các đàn thờ xã thần (xã đàn) được lập lên tại các làng xóm. Xã ban đầu chỉ là một cái nền đất đắp cao, xung quanh trồng một số loài cây làm biểu tượng cho sự no đủ . Hàng năm vào các tháng trọng xuân và trọng thu, người ta tổ chức cúng tế tại đây để báo đáp công sinh dưỡng vạn vật của đất đai. Về sau tín ngưỡng xã thần diễn biến dần, chuyển hóa thành tín ngưỡng thờ thần đất (thần thổ địa) – vị thần có quyền lực chở che coi sóc cho một địa phương, mang nhiều chức năng xã hội hơn. Dần dần miếu thờ Thổ địa được dựng lên thay thế Xã đàn. Cùng với những miếu thờ thần linh bản địa khác, miếu Thổ địa trở thành một trong những địa điểm sinh hoạt cộng đồng của làng. Vào các dịp lễ tết, dân chúng tụ tập đến trước những đền miếu này làm lễ tế thần, ca hát vui chơi. Bài từ của Tôn Quang Hiến người thời Đường với những câu: “Mộc miên hoa ánh tùng từ tiểu / Việt cầm thanh lý xuân quang hiểu / Đồng cổ dữ Man ca / Nam nhân kỳ trại đa“ [Hoa gạo ánh lên bên ngôi đền nhỏ/ Chim Việt líu lo trong nắng xuân / Tiếng trống đồng hòa cùng bài hát Man / Người Nam cầu cúng nhiều] có thể là minh chứng cho các hoạt động cộng đồng và địa điểm diễn ra các hoạt động này của người Việt thời xa xưa.
Cùng với tín ngưỡng thờ thổ địa, vào thời Bắc thuộc, một số nghi lễ phương Bắc cũng được du nhập vào nước ta . Như đã nói trên, đình làng sau này là nơi diễn ra lễ Nhập tịch Tàng câu – một lễ hội thường niên quan trọng của hầu hết các làng xã Bắc bộ và Bắc trung bộ cho đến tận ngày nay. Tuy nhiên trước thế kỷ XV hầu như chưa tìm được tài liệu nào ghi nhận về lễ này ngoài một chiếu chỉ ban lệnh bãi trò chơi Tàng câu và cỗ bàn khao mừng vào mùa xuân tháng Giêng năm Đinh Dậu niên hiệu Hội Tường Đại Khánh năm thứ 8 (1117 - thời Lý) . Nội dung chiếu chỉ này cho thấy lễ Nhập tịch Tàng câu đương thời được tổ chức như một trò chơi và cùng với nó là cỗ bàn khao mừng đầu xuân. 
Lễ Nhập tịch Tàng câu theo chúng tôi, nguyên là nghi thức triều đình vua tôi cùng vui uống rượu đầu xuân có từ thời Hán, về sau du nhập vào nước ta và dần được chuyển hóa vào nghi thức hội làng cùng uống rượu. Tuy nhiên, Sách khảo giáo phường thức lại giải thích về lễ này đại để như sau: Đời đời truyền kể rằng, khi Pháp môn tề tập hội họp tụng kinh Phật, bị rất nhiều quỷ thần quấy rối, không thể lập đàn tụng kinh được, do đó mới xin đức Phật lập Địa tạng đàn, nhập tịch tàng câu, cùng quỷ thần vui chơi mới tụng kinh được. Từ đó về sau tự cổ chí kim, dùng lễ này để cầu phúc cầu thần cho được dài quốc mạch, xin thần bảo hộ làng xóm đất nước nhân dân … Như vậy phải chăng lễ hội này còn có thể có nguồn gốc từ Phật giáo? (Đáng tiếc cho đến nay vẫn chưa có những nghiên cứu sâu sắc đầy đủ về các diễn biến của lễ hội này). Theo đó có thể thấy lễ này đã tồn tại trước khi có sự xuất hiện của ngôi đình làng, và hẳn là khi chưa có ngôi đình, nó đã được thực hiện tại sân miếu hoặc sân chùa. 
Đầu thế kỷ XV, tục thờ Thành hoàng làng cũng bắt đầu phát triển. Trên thực tế, tín ngưỡng Thành hoàng đã được truyền đến nước ta vào thời Đường - Tống, tuy nhiên cho đến thế kỷ XIV, vẫn chỉ có Đô thành hoàng, chưa có Thành hoàng làng. Để tín ngưỡng Thành hoàng trở thành tục thờ Thành hoàng làng đậm màu sắc Việt thì phải tính từ thế kỷ XV sau khi nhà Minh chiếm được nước ta. Với mưu đồ nhanh chóng đồng hóa Đại Việt, nhà Minh đưa vào nhiều chế độ chính sách về văn hóa nhằm cải đổi tập tục của người Việt. Một số chính sách về thờ cúng tế tự được ban hành, trong đó mệnh lệnh lập thêm Thành hoàng ở các phủ châu huyện được thực thi, kể từ đó tín ngưỡng Thành hoàng phát triển mạnh ở nước ta và đây chính là thời kỳ Thổ địa và Phúc thần địa phương được nâng cấp thành Thành hoàng làng. Như vậy vào đầu thế kỷ XV, tín ngưỡng Thành hoàng của Trung Quốc bắt đầu được diễn biến thành tục thờ Thành hoàng làng ở Việt Nam.
Vậy là cho đến trước khi có dấu vết tồn tại của ngôi đình (cuối thế kỷ XV), lễ Nhập tịch Tàng câu, tục thờ thành hoàng và các sinh hoạt cộng đồng khác của người Việt như xử lý việc làng, bao gồm xử các tranh chấp kiện cáo nhỏ trong làng, các hành vi vi phạm lệ làng, giải quyết các vấn đề về thuế má quan dịch, và đương nhiên cả việc tập họp dân làng để nghe các lệnh lệ của triều đình… đều đã tồn tại và được thực hiện từ lâu đời tại các địa điểm công cộng của làng như các đền miếu thờ thần linh thổ địa và sân chùa, trên thực tế, nhu cầu về một địa điểm dành cho tất cả các hoạt động này không đến mức buộc phải có. Vậy điều gì thúc đẩy sự xuất hiện của ngôi đình làng?
Mô hình Thân minh đình thời thuộc Minh và Lê sơ
Vào cuối thế kỷ XV, qua ghi nhận trong bài Đại nghĩ Bát giáp thưởng đào giải văn của Lê Đức Mao ta được biết, lễ Nhập tịch Tàng câu vào giai đoạn này đã là một lễ hội thường niên ở đình làng:
Xuân nhật tảo khai gia cát hội
Hạ đình thông xướng Thái bình âm
Tàng câu mở tiệc năm năm
Miếu chu đối việt chăm chăm tấc thành.
Và theo nội dung bài ca cho biết, ở lễ hội này, người ta tế thần, chúc tụng, vui chơi, hát xướng, yến hưởng… Tóm lại là hầu hết các hoạt động vốn có trong cộng đồng thường được thực hiện ở đền miếu trước khi có sự xuất hiện của ngôi đình thì nay, vào cuối thế kỷ XV đã được diễn ra tại đình làng. Điều đó có nghĩa là trước thời Lê chưa thấy sự xuất hiện của ngôi đình, nhưng chỉ sau dăm chục năm, ngôi đình đã hiện diện tại hầu khắp các làng xã và mang trong nó rất nhiều chức năng xã hội quan trọng. Điều này cho phép suy luận, có thể đình làng được diễn biến từ một hiện tượng văn hóa hoặc được ra đời theo một mệnh lệnh nào đó ở thời kỳ này?
Trong quá trình nghiên cứu và dịch thuật các văn bản điển chế và pháp luật thời trung đại, chúng tôi lưu ý đến một sự kiện lịch sử của Trung Quốc, đó là vào niên hiệu Hồng Vũ (1368 – 1398), nhà Minh đã ban lệnh xây dựng Thân minh đình tại khắp các châu huyện trên toàn quốc. Thân minh đình - như tên gọi của nó - là một ngôi đình nhỏ được dựng lên tại các thôn làng để mỗi khi có lệnh lệ của nhà nước ban xuống, chức dịch phải tập trung dân làng tại đó để bố cáo giải thích tường tận (thân minh) cho họ về các lệnh lệ đó. Cùng với Thân minh đình, lễ Hương ẩm tửu với quy tắc “Quý tiện minh, long sái biện” [Sang hèn phân biệt, lớn bé rõ ràng] cũng được đưa vào thực hiện. Tại Thân minh đình, khi đến nghe giảng luật lệnh và thực hiện lễ Hương ẩm tửu, theo quy định, dân làng phải phân biệt chỗ ngồi theo thứ hạng. Các điều đã thân minh mà dân không thực hiện cũng sẽ bị đưa ra Thân minh đình để xử lý, dân có điều gì cảm thấy chưa thỏa đáng cũng tới Thân minh đình kêu, Thân minh đình đồng thời cũng là nơi để treo dán các cáo thị của triều đình, bêu tên tuổi những người vi phạm luật lệ, làm các điều trái với đạo lý.
Sau khi bị nhà Minh xâm lược và đặt thành quận huyện lệ thuộc, từ năm 1407, nước ta lại bị áp đặt chế độ cai trị chung theo chế độ cai trị của nhà Minh. Vậy phải chăng, vào thời kỳ này, cùng với sách vở trường học, nhà Minh cũng đã cho thực hiện việc dựng các Thân minh đình tại các thôn làng ở nước ta như ở các quận huyện khác của Trung quốc để ban bố và giải thích các giáo điều đặng cải hóa dân tục nhằm mục đích đồng hóa. Trên thực tế, hình thức Thân minh đình có thực sự được thực thi ở nước ta hay không thì hiện chưa tìm thấy tài liệu nào ghi lại cụ thể. Tuy nhiên, dấu vết của đình Thân minh còn được chứng minh gián tiếp qua hàng loạt các lệnh lệ trong luật pháp điển chế thời Lê được gọi là Thân minh lệnh. Đồng thời hình thức tập trung dân để giảng giải về các điều giáo hóa cũng được lưu lại qua các điều luật ở thời kỳ này. Chẳng hạn niên hiệu Cảnh Trị thứ nhất (1663) ban hành 47 điều giáo hóa bắt phải giảng rõ cho dân, lệnh ban như sau: “Các điều răn dạy trên đây các quan hai ty Thừa - Hiến phải bắt các quan châu phủ huyện chuyển tống đến các phường xã thôn trưởng để vào ngày Kỳ phúc Xã nhật đầu năm, bắt trai gái lớn nhỏ đến tập trung giảng đi giảng lại, dẫn dụ rõ ràng để các hạng ngu phu ngu phụ, con trẻ đều thấu hiểu rõ ràng.”.
Đặc biệt sự hiện diện của Thân minh đình còn được chứng minh bởi một tư liệu khác, đó là điều luật về tội Phá hủy Thân minh đình được đưa vào Bộ luật Gia Long ban hành ở thời Nguyễn đầu thế kỷ XIX trong mục Tạp phạm chương Hình luật. Nội dung điều luật này như sau:
Phàm kẻ nào phá hủy nhà cửa của đình Thân minh và phá hỏng bảng gỗ trong đình thì bị phạt đánh 100 trượng lưu đầy 3000 dặm (vẫn bắt tu sửa lại).
Giải thích:
Các làng trong châu huyện đều dựng Thân minh đình, dân có kẻ nào bất hiếu trộm cắp gian dâm thì đều ghi rõ họ tên tội trạng của kẻ làm điều xấu đó lên bảng gỗ để tỏ rõ sự trừng phạt răn dậy khiến kẻ đó cảm thấy xấu hổ nhục nhã, nếu biết hối cải sửa lỗi thì sẽ xóa bỏ đi. Các việc nhỏ như hôn nhân, điền thổ, cho lão làng khuyên bảo, giải hòa tranh chấp tại đây, đấy là quy chế làm rõ việc răn dậy vậy. Nếu kẻ nào dám phá hủy tức là loạn dân không tuân theo giáo hóa vậy, cho nên giữ nghiêm phép nước phạt đánh 100 trượng, lưu đầy 3000 dặm, và bắt đưa đi thật xa.
Điều lệ:
Phàm sắc dụ giáo hóa dân của triều đình, các doanh trấn phải đốc thúc thuộc viên viết rõ hoặc khắc lên bảng gỗ kính cẩn treo ở đình Thân minh để dậy bảo dân chúng.
Điều luật này đã cho thấy đầu thời Nguyễn có tồn tại Thân minh đình. Tuy nhiên theo chúng tôi, điều luật này chỉ áp dụng với những nơi có Thân minh đình, tức là những vùng đất mới ở phía Nam, bởi ở phía Bắc, từ thế kỷ XVII ngôi đình đã tồn tại vững chắc tại các làng xã với đầy đủ chức năng xã hội được quy định với Thân minh đình. Có thể trong quá trình Nam tiến, ngay từ thế kỷ XVI, ở những làng xóm thuộc vùng đất mới khai mở, các chúa Nguyễn đã đưa hình thức Thân minh đình vốn có ở phía Bắc vào các làng xã mới lập ở phía Nam để giáo hóa dân, và cho đến đầu thế kỷ XIX, ở phía Nam, tại một số nơi, khi ngôi đình bền vững theo kiểu phía Bắc còn chưa đủ điều kiện để hình thành, chính quyền vẫn cho sử dụng hình thức này trong mục đích giáo hóa. Ngoài ra điều luật này cũng cho biết rất rõ chức năng của Thân minh đình bao gồm: bêu danh kẻ xấu nhằm mục đích răn đe, xử lý các tranh chấp nhỏ trong làng, ban bố các sắc dụ của triều đình.
Sự có mặt của ngôi Thân minh đình ở thời Nguyễn đã gián tiếp cho chúng ta biết đến sự hiện diện của ngôi Thân minh đình ở thời Lê. Như vậy giả thiết đưa hình thức Thân minh đình vào nước ta để giáo hóa dân của nhà Minh là hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Cùng với Thân minh đình, lễ Hương ẩm tửu cũng được nhà Minh đưa vào làm công cụ quản lý hành chính và giáo hóa nhân dân. Theo quy định, lễ này được cử hành vào lễ tế Xã (lễ Kỳ Phúc) vào mùa xuân và mùa thu, phải có nghi thức đọc luật lệnh. Đọc luật lệnh xong lại tuyên đọc các văn thư hữu quan khác và các lời giáo huấn của bộ Hình biên phát. Dân làng đến tiệc phải chia làm ba hạng. Phàm những người tuổi cao có đức không phạm lỗi công tư gì là bậc thượng. Những người mắc lỗi chậm trễ trong việc sưu sai thuế má hoặc phạm các tội roi trượng, từng bị gọi lên quan là một bậc. Những người từng phạm tội gian dâm trộm cắp, dối trá, lừa đảo, sâu dân mọt nước, bày kế hãm hại quan trưởng, từng có trọng tội bị phạt trượng đồ lưu, là một bậc. Con em của ba hạng đó cũng tự phân biệt thành ba bậc theo thứ tự mà ngồi, không được lẫn lộn, nếu không ngồi đúng thứ bậc sẽ xử tội Vi chế .
Thời Lê sơ, để xây dựng một nhà nước hướng Nho, các điển lễ của Nho gia được luật hóa để đưa vào đời sống xã hội. Trong quá trình các điển lễ thâm nhập vào đời sống, khi vấp phải các yếu tố bản địa đã nảy sinh không ít phiền phức, nhất là với những nghi lễ mang tính xã hội rộng rãi như hôn lễ, tang lễ. Vả lại những điều luật đó lại được chuyển tải thông qua các văn bản chữ Hán, do đó để dân chúng hiểu được những lý lẽ phức tạp trong các văn bản đó không thể không cho quan lại địa phương giảng giải cặn kẽ cho dân. Vì vậy sau khi nhà Lê nắm quyền, để tiện cho việc quản lý và giáo hóa của nhà nước, mô hình Thân minh đình với lễ Hương ẩm tửu vẫn được tiếp tục duy trì.
Vậy là ngoài một số địa điểm sinh hoạt cộng đồng như miếu đền thờ thần linh Thành hoàng thổ địa vốn đã tồn tại trong các cộng đồng dân cư, cho đến thời Lê sơ, với những chức năng xã hội quan trọng như đã nói trên, Thân minh đình đã trở thành một địa điểm sinh hoạt cộng đồng không thể thiếu trong các làng xã.
Từ Thân minh đình đến ngôi đình làng.
Theo Đinh Khắc Thuân, kiến trúc ngôi đình thế kỷ XVI khá giản đơn, chỉ có một tòa nhà ba gian hai chái nằm ngang kiểu chữ “Nhất” với sân đình phía trước và trước sân có giếng, chưa có hậu cung, cũng chưa có tòa tiền tế để cúng thờ Thành hoàng. Rõ ràng là ngôi đình thế kỷ 16 được dựng lên chưa có chức năng thờ Thành hoàng, bởi thần đã có miếu để thờ, điều đó cũng có nghĩa là ở thời Mạc ngôi đình chưa mang chức năng tôn giáo. Cũng theo ĐKT, thực tế ngôi đình ở thời kỳ mới xuất hiện (thế kỷ XV - XVI) chỉ dùng làm nơi thực hiện lễ Kỳ phúc hàng năm và để tổ chức lễ hội, đồng thời, việc phân ngôi thứ để thụ lộc và hội họp đã xuất hiện ở đình làng từ thời kỳ này. 
Theo chúng tôi khi chỉ mang những chức năng hành chính, ngôi Thân minh đình đương nhiên chỉ được làm đơn giản, điều này lý giải về kiến trúc đơn giản của ngôi đình thời Mạc. Nhiều văn bia cũng cho biết, trước khi dựng ngôi đình kiên cố, ngôi đình cũ chỉ bằng tranh tre nứa lá. Đồng thời những nhận xét của ĐKT về lễ Kỳ phúc cũng như việc phân ngôi thứ để thụ lộc và hội họp ở ngôi đình thời Mạc đều hoàn toàn khớp với những gì diễn ra tại Thân minh đình với lễ Hương ẩm tửu thời thuộc Minh và Lê sơ như đã trình bày ở trên.
Do mỗi lần có việc, cả làng tụ họp rất đông, vì vậy Thân minh đình thường được dựng lên ở những nơi rộng rãi và thuận tiện qua lại. Về sau để lấy bóng mát, người ta cho trồng các loại cây lớn như cây đa, cây muỗm, sau nhiều năm tháng, cây đa dần trở thành một bộ phận gắn bó với ngôi đình. Khi Thân minh đình đã trở thành một địa điểm quen thuộc của làng, dần dần để tiện gọi, Thân minh đình chỉ còn được gọi ngắn gọn là “đình”.
Về sau mỗi khi làng vào đám (Nhập tịch Tàng câu), người ta rước Thành hoàng làng đến đây làm lễ tế, rồi nhiều làng để thuận tiện cho việc cúng tế, để ngôi đình trở nên uy nghiêm hơn đã cho nhập hẳn miếu Thành hoàng vào đình, mở thêm phần hậu cung làm chỗ thờ thần. Như vậy qua nhiều diễn biến của phong tục, tập quán, ngôi đình làng mới dần mang thêm chức năng tôn giáo.
Vào thế kỷ XVII - XVIII, cùng với sự phát triển mạnh của kinh tế văn hóa, tại hầu khắp các làng xã, người ta đua nhau xây dựng đình làng với kiến trúc to lớn vững chãi. Kể từ giai đoạn này, ngôi đình làng mới thực sự hoàn thiện cả về kiến trúc cũng như các chức năng xã hội của nó, trở thành một biểu tượng văn hóa đặc sắc của làng xã Việt Nam.

18/07/2016

Bữa cỗ người miền Bắc dưới cái nhìn của anh Tây (chắc là rể)



"Tất cả bọn họ hân hoan ngồi sà xuống nền nhà bày la liệt và lộn xộn các món thơm ngon, một số chồm người qua các đĩa đồ ăn để lấy cho mình gia vị và những thứ cần thiết. Những người trung niên bắt đầu đào bới trong các đĩa đồ ăn lớn, lôi ra những thứ có lẽ là ngon nhất cho vào chén của những người già hơn, một số người già sau khi nhận được miếng ngon bắt đầu cằn nhằn và lập tức chuyển chúng sang chén của mấy đứa con nít đang ngồi xung quanh.
Không khí rất ồn ào, ai cũng nói một điều gì đấy nhưng có vẻ không quan trọng. 
Noi gương những người đàn ông, đám phụ nữ thì tay lôi ra từ đĩa hay dùng đũa khoắng vào trong các nồi to hơn tìm kiếm một vài thứ mong muốn, khi vớt được một chùm trứng gà còn nhỏ, cả mấy người phụ nữ và đám con nít reo ồ lên.
Một trong số họ tiếp tục vớt đồ ăn trong các tô lớn, một số khác tỉ mẩn ngồi xé các chiến lợi phẩm để cung cấp cho lũ nhỏ.
Tôi thực sự không biết là bữa ăn đã bắt đầu hay chưa, khi người có vẻ lớn tuổi nhất ngồi rung rung chân liên tục và uống những ly rượu đục ngầu, một trong số họ lấy tay bốc một cây rau to, vặt lấy vài lá rồi ném cọng rau còn thừa trở về đĩa. 
Số trẻ em vừa ăn vừa nói chuyện huyên náo và xô đẩy nhau rất hiếu động. Cứ mỗi lần mấy người đàn ông chọc đũa vào một đĩa xào thơm phức họ lại gào lên với những người xung quanh: Ăn đi, ăn đi.
Một phụ nữ đang múc đồ ăn cho chính mình chợt rụt phắt tay lại khi ai đó cũng thò đũa vào tô đồ ăn đó, chị ta có vẻ nhún nhường thái quá và hình như chưa ăn được bao nhiêu dù bữa ăn kéo dài đã gần 1 giờ đồng hồ, thời gian quá dài để bắt dạ dày phải liên tục nhận thêm đồ ăn.
Những vị cao niên được trọng vọng thấy rõ trong bữa ăn, họ ăn ít và thường xong đầu tiên. Một cô gái như từ dưới đất chui lên bưng đến một khay nước trà rất nóng kính cẩn mời những ông già, các ông mỗi người ngậm một cây tăm nhỏ xíu trong miệng liên tục cà qua cà lại như cách người ta sơn hàng rào không mỏi mệt, bắt đầu uống trà. Một ngụm trà nuốt vào sau đó họ chép miệng liên tục, rồi một ngụm nữa súc ộc ộc trong khi đám đông vẫn miệt mài ăn và thả đồ ăn vào chén của nhau.
Chợt một người phụ nữ quát to với đứa nhỏ có lẽ là con, không hiểu chị ta nói gì, nhưng thằng bé ngồi thụt ra khỏi chiếc chiếu, bẽn lẽn cúi mặt. Chị ta gầm gừ giật chén cơm trên tay nó, chan súp và lấy thêm các món khác còn lại trên mâm, giúi trở lại vào tay nó, miệng vẫn không thôi gầm gừ.
Sau này có dịp tiếp xúc với những người bạn Việt, tôi biết có một nguyên tắc trong bữa ăn với đám trẻ nít : lúc đầu họ khuyến khích chúng ăn nhanh ăn nhiều cho mau lớn, sau đó họ nói : ăn uống phải liên tục quan sát những người xung quanh và điều chỉnh hướng ngồi của mình cho hợp lý, còn thế nào là hợp lý và quan sát những người xung quanh để làm gì thì mỗi bà mẹ dạy con một kiểu.
Ai đó sau khi mút đũa chụt chụt bỗng dùng chính đôi đũa đó gắp thả vô trong đĩa tôi một miếng thịt hình thù kỳ dị, tất cả ồ lên : "Ngon lắm, ngon lắm". Tôi hơi ghê và băn khoăn liệu rằng những thứ mà họ thấy ngon thì tôi có thấy ngon hay không?
Bằng sự thận trọng cần thiết, tôi hiểu rằng phải nhường nó cho người lớn tuổi. Miếng ngon đó đi lòng vòng rất lâu trong các đôi đũa ướt nhẫy, cuối cùng nó thuộc về người chủ thực tế của gia đình, một người đàn ông gầy và khắc khổ, vừa nhai nát nó, anh ta vừa rên rỉ trong miệng những lời bình luận thì phải. 
Không ai nghe và cũng không ai trả lời, mọi người còn túi bụi thu gom các thứ cần thiết để cho vào một miếng "bánh đa" vừa được nhúng trong nước cùng với rau sống được vẩy lung tung ướt cả mặt người ngồi bên. 
Cái chính rút ra được là: Có những thứ sẽ thừa rất nhiều, có những thứ bị thiếu ngay trong chục phút đầu. Tôi cho rằng đây không chỉ là lỗi của đầu bếp, mà còn chính là lỗi của những người ăn, khi họ không chỉ ăn mà lại tự thấy có trách nhiệm thúc ép người khác phải ăn những món mình thấy ngon. 
Và như tôi đã trải qua khi lấy một miếng ức con gà: "Đừng ăn! Đừng ăn! Không ngon! Không ngon!"... tức là ngăn cản người khách ăn một món mà chính họ bày ra đĩa vì nó... không ngon???
Khi bữa ăn kết thúc không ai dám động vào miếng "chả" cuối cùng nằm lại trên đĩa như kiểu nó bị tẩm thuốc độc, cũng không hiểu vì sao. 
Ôi ! Một phong cách ăn uống độc đáo! Dù sao tôi thấy bữa ăn của họ tuy căng thẳng, mất trật tự và vất vả quá mức những cũng rất khó quên và rất thân mật với các nguyên tắc vừa mơ hồ vừa nghiêm khắc...