09/03/2022

Khu giải trí kề cận nơi vệ sinh. (dành cho những mần non Văn Điển)

 (Đã cảnh báo nên tác giả không chịu trách nhiệm


Già, thói quen lâu ngày thành tật. Cứ ăn sáng xong là lại lân la ra quán quen làm ly cà phê đen không đường. Quán ở phố làng nhưng cà phê pha khéo, đúng vị mình thích.

Bên này, làng lên phố do đất rộng, quy hoạch tốt nên nhiều cây xanh và hồ nước; đường rộng rãi, ít ô tô nên không khí yên ả và trong lành tựa hồ Thiền Quang hồi bao cấp vậy. Những nơi có view đẹp đều là quán, nên ngồi nhâm nhi cà phê rất hợp.

Hôm đó, mới ngồi 1 lúc thì có 3 thím tầm U50 vào ngồi xế cạnh. Nhìn còn săn chắc, ngọt nước lắm như tầm gái 30 vậy, chắc do chịu tập thể thao, biết trang điểm lại biết cách giữ vóc dáng. Nhìn quần áo, trang sức và đồ đạc đoán là dân thượng lưu (bên này có nhiều biệt thự và chung cư cao cấp dành cho quan quý và đại gia).

Chả biết cố ý hay vô tình mà thế ngồi các thím ấy rất khiêu khích, có thể thấy rõ một số phong cảnh mà lẽ ra nên che đậy, làm thằng bé thi thoảng phải liếc sang, đỏ hết cả lưng. Vì ngồi gần nên mùi nước hoa thoảng dịu, tiếng họ nói chuyện không to lắm nhưng vẫn nghe rõ ràng.

Bi ba bi bô một lúc thì thím A (tớ tạm đặt tên vậy) nói:

- Hôm nay lão nhà tao đi thị sát với sếp trong Nam nên chắc nửa tháng này được xõa, éo phải viện ly do lý trấu.

Thím B:

- Lão nhà tao xuống QN đàm phán, éo biết lúc nào lên.

Thím C:

- Thằng già nhà tao cứ thứ 7, chủ nhật là vác cần đi câu. Món này lão ham lắm.

Thím B:

- Lão sếp tao ghen khủng khiếp, đến chồng tao hôm nào mon men là lão xị mặt ngay. May chồng tao bên QĐ nên lão ngại chứ không đã bắt tao bỏ chồng. Mà lão thính lắm, hôm tao làm một nháy với thằng trợ lý mà lão ngửi ra. Tao bảo chồng làm đấy mà lão cáu bẳn cả buổi. Cấm thế éo nào được mình, thích là nhích chứ… Tụi mày có chương trình gì không ?

Thím A:

- Trưa nay tao có hẹn. Thằng kép mới này có món húp sò phê lắm. Nghĩ đã sướng. Chán tao share nhé.

Thím C:

- Chả nhờ, tao mới có thằng HLV gym hơi bị to và dai. Vắt chán rồi đá. Đeo bám mệt váy.

Thím B:

- Bóc bánh trả tiền cho nhẹ, quan tâm rồi lộ mệt lắm.

Thím A:

- Chúng mày ạ, không rõ tại sao gần đây tao đi ị không kiểm soát được, mấy lần tý đùn.

- Chắc mày cho mấy lão ấy chơi lỗ nhị chứ gì ? Dễ bị thế lắm. Bà B nói

- Mấy lão dùng lỗ nhị lâu rồi. Lúc đầu đéo cho vì chỗ ấy bẩn bỏ m… nhưng hứng tình lên, với lại mấy lão kỳ kèo đành chịu. Đau, thốn éo chịu được, sau quen và có cách nên thấy đỡ. Bây giờ lại thích.

Thím C nói:

- Giống em, hồi đầu thằng bồ trẻ bảo em thổi tiêu, khiếp vãi, vừa hôi, vừa bẩn. Nhưng nó vừa đe, vừa dỗ em đành cố. Bây giờ thành quen, màn dạo đầu không thổi là không được với mấy lão. Nhưng công nhận, sau đó mấy lão hừng hực lên hẳn, em cưỡi ngựa thích lắm.

Thím B:

- Mấy lão ngày đi mấy cuốc, mà toàn chân đất, không biết có lây bệnh của mấy mụ khác không ?

Thím A:

- Hôm rồi, lão khọm nhà tao bảo: Sao dạo này lỗ đíc của em to và thâm thế ? Có bị trĩ không ? Mình mới quát: có ông bị bệnh trĩ thì có, người ta cơ địa vậy.

Thím C nói:

- Chị cũng đi khám đi, tránh bị muộn. Em cũng bị mấy thằng toàn đòi chơi lỗ nhị; em phòng bằng cách lúc nào cũng đem theo trong túi mấy tuýp keo bôi trơn, chứ không thì sót lắm. Kể cũng sướng, lúc làm mấy lão vỗ m.. và bóp v… ghê lắm nên phê… Quen rồi thích phết.

Thím B:

- Bực một nỗi, màn dạo đầu mới ra tý nước, các lão đã hùng hục cắm vào lỗ nhị….

Bờ lô bờ la…

Mấy thím nói tiếng lóng trong nghề, lờ mờ đoán: Khu giải trí kề cận nơi vệ sinh.

Chuyện đời này muôn sự - Muốn khóc phải cười khan.

Cà phê đắng chát.

 

 

 

 


08/03/2022

Loạn đàm


Những ngày đầu Xuân năm mới, tụ tập gặp gỡ bạn bè cùng lứa là điều đương nhiên và thật vui. Vì toàn là bạn bè lâu năm nên câu chuyện nhiều thân tình và có phần suồng sã nên cũng vỡ ra nhiều điều hay ho.

Phải nói là rất ngạc nhiên, thậm chí ngỡ ngàng về những quan điểm mà bạn bè nói chuyện. Trong đó có chuyện Ngoại tình.

Tất nhiên, các bà, các ông nói chuyện sau lưng vợ chồng mình nên rất cởi mở và thẳng thắn.

Họ cổ xúy, ủng hộ và rất tán thành người đàn bà có nhiều bạn tình và phải luôn có nhiều bạn tình mới được xem trọng (?).

Qua câu chuyện, họ coi thường những ông chồng, những người bạn tình cũ tẻ nhạt và nhàm chán thậm chí vô dụng. Phải ra ngoài tìm kiếm để đổi mới xúc cảm cho cuộc sống không nhàm, được vui vẻ và thỏa mãn nhu cầu.

Mình nghe nói, hồi thập kỷ 60, 70 của thế kỷ trước (khi đó mình còn nhỏ) có phong trào Hipy (hippie) cổ súy cho tự do và thoải mái tình dục – nhưng mình thấy hồi đó, phong trào này chỉ phổ biến trong giới trẻ còn giới trung niên vô cùng phản cảm.

Sao bây giờ, ở một đất nước theo quan niệm văn hóa phương Đông lại xuất hiện những quan niệm và ý nghĩa này nhỉ ? Vì người phương Đông rất coi trọng liên kết với gia đình ? 

Hay bây giờ do giao thoa văn hóa Đông - Tây phát triển mạnh (thế giới thành phẳng), những quan niệm xưa cũ đã không còn phù hợp nữa nên những việc trong Số đỏ của nhà văn Vũ Trọng Phụng hiện hữu.

 Những điều cần bàn trong quan hệ vợ chồng như thương yêu, chung thủy, tôn trọng, quan tâm, chăm sóc, giúp đỡ nhau; cùng nhau chia sẻ, thực hiện các công việc trong gia đình mình chả thấy được đề cập đến.

Chủ đề luôn xoay quanh đến sự tự do và nhu cầu của cá nhân; bàn đến ông này khỏe, thằng kia ga lăng, rồi những cơ hội tìm kiếm, gặp gỡ bạn tình… mà thôi  ?

Qua trò chuyện mình mới biết 1 mẹo các bà vợ áp dụng trên facebook mà các ông chồng không thể biết được; Đó là họ không Kết bạn với những người tình của họ, mà họ Theo dõi nhau trên Fb để phím cho nhau các thông tin và hình ảnh cần thiết và chỉ dùng nhắn tin để trao đổi nên thông tin sẽ không bị lộ. Chiêu này cao. Vì thế liên lạc của họ nhanh và bảo mật hơn trên zalo nhiều. Ví dụ họ comment những lời buồn, bất mãn lên Fb, lập tức người tình của họ sẽ biết và có ngay cơ hội liên lạc để an ủi, hẹn hò...

Đó có lẽ chỉ là một trong những cách che giấu mà thôi - khi cách này lộ họ sẽ có mẹo khác thay thế, nên "Ma cao một trượng Phật cao có một mét" là vậy.

Họ có lẽ không nghĩ hoặc không nhớ đến Quả báo. Người xưa nói: "Vạn ác dâm vi thủ". Tà dâm là tổn hại âm đức nhất. 

Người tà dâm đều không tin vào những chuyện nhân quả báo ứng. Càng không tin, họ càng làm việc ác, tổn đức, tổn thân mình, càng dẫn đến nhiều bi kịch, quả báo lớn hơn ngay hiện tại và về sau.

Có câu: "No nê, nhàn hạ sinh dâm dục". Đời sống vật chất sung túc hơn làm cho người ta đã dần đánh mất đi giá trị đạo đức thuần thiện, tốt đẹp. Chịu tác động của những quan niệm sống hiện đại  vốn đã mang nhiều biến dị hoặc hiểu sai những lời bậc tiền nhân dạy nên họ dễ buông thả mình hơn vào dục vọng.

Ngồi ăn ngoài quán với nhân tình thì lãng mạng và tình cảm hơn bàn ăn gia đình và làm tình bên ngoài sẽ kích thích và cuồng nhiệt hơn trên chiếc giường cưới nhàm, tẻ.

Đàn ông đứng đắn không ngoại tình, đàn bà đoan chính không ai có thể tán tỉnh, mồi chài. Bởi vậy mới nói, đàn ông tham lam đi với đàn bà lẳng lơ chính là trời sinh một cặp!

Đàn bà không lẳng lơ, buông thả thì đàn ông ngoại tình với ai? Đàn ông tham lam là một lẽ, nhưng nếu đàn bà không lẳng lơ, không cho đàn ông cơ hội thì lấy đâu họ đạt được mục đích?

Có những người đàn bà mặc dù biết người ta đã có gia đình mà vẫn mồi chài ong bướm, hả hê ăn nằm và cướp chồng người khác. Bị phát hiện lại tỏ vẻ tội nghiệp, đáng thương và nhân danh tình yêu đích thực và cái tôi tự do để biện minh. Loại đàn bà lăng loàn, không có đạo đức này thực sự không thể tha thứ.

Mình không chê trách và xa lánh các bạn mình vì mình thế nào thì bạn thế ấy mà (mỗi người 1 quan điểm).

Nhớ những câu ca dao về đạo nghĩa vợ chồng của các cụ, mình vẫn thấy hay, thấy sâu xa:

Đạo vợ chồng không phải là cá tôm

Đang mua mớ nọ, chạy chồm lên mớ kia.

Hay:

Đứt tay một chút còn đau

Huống chi nhân nghĩa lìa sao cho đành.

..

Chồng ta áo rách ta thương

Chồng người áo gấm xông hương mặc người

Trăm năm trăm tuổi may rủi một chồng

Dù ai thêu phụng vẽ rồng mặc ai

...

   Các cụ xưa phải nói là rất đề cao vai trò người phụ nữ trong hôn nhân và gia đình. Nhà ấm êm phải có nóc là vì thế.

Chùa Việt - Phần 3: Chính điện

 (Phần 3)

Chính điện

Chính điện là nơi quan trọng nhất của một ngôi chùa, nơi bày tượng thờ Phật và các Bồ tát quan trọng. Lễ chùa thì chắc chắn phải lễ ở Chính điện rồi đi đâu thì đi.

Nhìn vào chính điện, có thể biết được khá nhiều về ngôi chùa, có thể biết về tông phái, hệ phái của chùa đó. Sâu hơn nữa thì có thể đoán biết được niên đại của chùa, tất nhiên không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Chưa nói đến chùa Khơ Me theo Phật giáo Nguyên thủy, chùa người Việt theo Đại thừa cũng có sự khác nhau rất nhiều giữa các miền, có thể thấy rõ ràng ở chính điện chùa.

Chùa miền Trung trở vào không tạo cảm giác sâu, mà thường là áp sát vào tường cuối cùng của, với số lượng ít tượng Phật. Chùa miền Nam hoàn toàn là chùa xi măng, lấy to rộng, trang trí màu sắc làm quan trọng, là chính yếu, chịu ảnh hưởng người Hoa rất rõ. Chùa Huế thâm trầm, tĩnh lặng như con người xứ Huế, đôi lúc đơn giản thanh tĩnh.

Chùa miền Bắc tạo cảm giác sâu hút, thiêng liêng, với rất nhiều tượng. Đó là tích lũy văn hóa của nhiều triều đại dồn lại, nên phong phú đa dạng. Trên thực tế, những ngôi chùa, tượng Phật cổ nhất, đẹp nhất và giá trị nhất hầu như đều nằm ở miền Bắc, với nền văn hiến ngàn năm.

 

Chính điện chùa Báo Quốc, một danh lam của xứ Huế.

Bên trên là bức hoành với 5 chữ : "Sắc tứ Báo quốc tự" - chùa Báo Quốc do vua sắc phong.

Chính điện cũng không rộng, với ba pho tượng Tam Thế ngồi ngang hàng ở trên. Bên dưới là tượng Phật và hai bồ tát ở hai bên, để trong khung kính. Tất cả chỉ có vậy. Bao lam, cửa võng cũng khá đơn giản. Có thể thấy đây cũng là đặc trưng của chính điện chùa Huế. Chùa Thiên Mụ thì ba pho Tam thế to hơn, chính điện rộng hơn, nhưng cũng không nhiều tượng hơn.

 

Chính điện chùa Thiên Mụ - Huế.

Chùa Từ Đàm, một Tổ đình linh thiêng và quan trọng ở Huế còn bày biện đơn giản hơn nữa. Ở giữa chỉ bày một tượng phật Thích Ca Mâu Ni trong thế Thuyết pháp, tay phải giơ lên, tay trái để ngửa trong lòng. Bàn thờ có một vài đồ tế khí. Chỉ có thế thôi.

Đối với ngôi chùa miền Bắc, do yếu tố văn hóa tích lũy qua nhiều thời kì lịch sử, nên chính điện bày rất nhiều tượng.

Nếu các chùa miền Trung, miền Nam chỉ sử dụng phần cuối cùng của toàn bộ tòa chùa làm nơi bày tượng, thì chùa miền Bắc phải sử dụng toàn bộ phần Chuôi vồ, hay gian Thiêu hương, và cả Thượng điện làm nơi đặt tượng. Không gian cho người làm lễ chỉ giới hạn trong phần tiền đường và một phần thiêu hương.

Cũng chính vì thế, chính điện chùa Bắc sâu thăm thẳm, và vì phải bày nhiều lớp tượng Phât, nên các tượng được đặt cao dần lên, đứng chính giữa chỉ nhìn thấy một phần các vị Phật ngồi lớp trên lớp dưới, sâu và cao dần, càng xa càng tối và huyền ảo. Các gương mặt, các dáng vẻ trầm mặc, lặng lẽ nhưng đông đúc, cảm giác như "Tam thiên chư Phật" đang cùng nhìn xuống. Trong điện đó có cả các vị Phật, Bồ tát, Thiên vương... từ những thế giới khác nhau, của những thời kì lịch sử khác nhau cùng tụ hội.

Cũng vì có nhiều lớp bày sâu vào trong, nên chiếm một số hàng cột, với nhiều cửa võng (miền nam gọi là bao lam), và nhiều bức hoành, câu đối.

Chính điện chùa Quán Sứ, chiếm không gian của 6 hàng cột ngang, với 6 tấm cửa võng, 6 câu đối. Chính điện này bày 12 pho tượng đều khá lớn, chia làm bốn hàng. 

Lớn nhất là pho A Di Đà chính giữa hàng thứ hai từ trên xuống vì ở quá xa nên trông chỉ be bé thôi, nhưng thực tế pho tượng đó cao gần 3m. Ba pho Tam Thế ở trên cùng, sát mái cũng cao đến mét rưỡi.

Các bức cửa võng là những tác phẩm điêu khắc rất đẹp, hình rồng phượng, hoa sen, hoa dây....

Chính điện chùa Bà Đá (Linh Quang tự), chính điện chiếm 4 hàng cột sâu hút, với rất nhiều hoành phi câu đối.

Hai chiếc bình sứ để trên kệ nên cao ngang đầu người, hai pho tượng Bồ tát đứng hai bên cao cũng gần 3m. Pho A Di Đà ở giữa là lớn nhất.

Chính điện chùa miền Bắc được bày cao dần, do đó những pho tượng cuối cùng có thể chạm mái chùa, những pho ở ngoài thấp dần, để đến những pho ngoài cùng thì ngang bàn thờ. Các pho tượng để trên các bệ cao thấp khác nhau, tượng đứng, tượng ngồi trong thế liên hoa tọa, tượng ngồi trên ngai, tượng ngồi trên thần thú...

Và ánh sáng rọi từ ngoài vào qua những ô cửa trên sát mái có thể tạo ra một không gian huyền ảo linh thiêng...

Chụp trong chùa Vĩnh Khánh ở Hải Dương (dân gian cũng gọi là chùa Trăm Gian). Pho tượng Thích Ca Niêm Hoa.

Chùa chữ tam thì không phải chỉ có một chính điện, mà ngoài chính điện chùa Trung, còn thượng điện chùa Thượng. Và Thượng điện hoặc Hậu điện ngoài thờ Phật còn có thể thờ Thánh tổ, tức là các Thiền sư được tôn lên hàng Thánh.

Thượng điện chùa Thầy, phía trước tượng phật A Di Đà là tượng Thánh tổ Thiền sư Từ Đạo Hạnh, Sư tổ của chùa.

Đây là tòa thượng điện quý giá bậc nhất ở Việt Nam, nơi duy nhất còn giữ đủ bộ các di vật của tất cả các triều đại: Lý - Trần - Lê sơ - Mạc - Lê trung hưng - Tây Sơn - Nguyễn.

Chùa thời hiện đại, sợ thập phương nhầm lẫn, nên trước bàn thờ cũng thường có chú thích đầy đủ. Trước bàn thờ chính đều ghi là "ban Tam Bảo". Tam Bảo tức là Phật - Pháp - Tăng. Nhưng ban Tam Bảo thực ra là thờ những tượng nào?

Chùa miền Bắc, do quá trình tích lũy qua các triều đại, nên ban thờ Phật rất phong phú. Tùy quy mô của chùa, mà Chính điện có nhiều hay ít tượng, chia thành nhiều hay ít tầng. Chùa ít cũng phải 4 tầng tượng, chùa nhiều đến 7 - 8 tầng tượng, gồm các loại:

Tượng Phật: Phật Tam Thế; Phật Tam Thân, Phật A Di Đà; Phật Thích Ca (sơ sinh, tu khổ hạnh, thành đạo, thuyết pháp, nhập Niết Bàn); Phật Di Lặc, Phật Dược Sư, Phật Chuẩn Đề.

Tượng Bồ tát: Quán Thế Âm, Đại Thế Chí, Văn Thù, Phổ Hiền, Pháp Hoa Lâm, Đại Diệu Tường, Nhật Quang, Nguyệt Quang, Kim cương Bồ tát.

Tượng Tôn giả: Ca Diếp và A Nan

Tượng chư thần: Phạm Thiên, Đế Thích, Ngọc Hoàng, Nam Tào, Bắc Đẩu, Thiên vương, Kim đồng, Ngọc nữ, Tứ Pháp.

Có điều là không chính điện chùa nào có đầy đủ tất cả các tượng trên. Chùa nhiều tượng nhất trong Chính điện mà mình đã tới cũng chỉ có một số vị nhất định.

Tam Thế Phật

Theo Phật, thì nơi ta đang ở là một thế giới. Một ngàn thế giới này hợp thành một Tiểu thiên thế giới; Một ngàn tiểu thiên thế giới hợp thành một Trung thiên thế giới; Một ngày trung thiên thế giới hợp thành một Đại thiên thế giới. Con số một ngàn mang tính ước lệ, có thể hiểu là rất nhiều. Tập hợp tất cả gọi là Tam thiên Đại thiên thế giới, tức là vô cùng vô tận thế giới.

Gần như tất cả các chùa ở miền Bắc đều có tượng Phật Tam Thế, và để ở vị trí cao nhất, tầng trên cùng của bàn thờ. Chùa Huế có tượng Tam thế, nhưng miền Nam thì hiếm gặp.

Tam Thế Phật gồm ba pho, tượng trưng cho tất cả các vị Phật trong Tam thiên đại thiên thế giới, của ba thời Quá Khứ - Hiện Tại - Vị Lai. Ba pho có kích thước bằng nhau, thường được để cao ngang nhau, nhưng cũng có trường hợp pho giữa (Hiện Tại) để cao nhất.

Vì là bậc Phật nên Tam Thế đều ngồi tòa sen. Có chùa thì ba pho giống hệt nhau, nhưng cũng có chùa ba pho khác nhau ở cách bắt ấn tay.

Phật Tam Thế chùa Bút Tháp, tác phẩm đời Lê, thế kỉ 17. 

Phật A Di Đà


Trong Phật giáo Đại thừa, Phật A Di Đà có vị trí rất quan trọng, là đức Phật tiếp dẫn chúng sinh đến với Giác ngộ. Phật A Di Đà là giáo chủ cõi Tịnh độ, tức là cõi Tây phương Cực lạc, tuy nơi đó chưa phải là cõi giác ngộ (Niết Bàn), nhưng tại đó con đường đến giác ngộ rất gần.

Câu tụng "Nam mô A Di Đà phật" được coi là một thần chú hiệu nghiệm nhất của Tịnh Độ tông, khi tụng câu này tức là đã kêu cầu đến sự cứu độ của Phật A Di Đà. Ở Việt Nam thì dù chả biết mình có theo tông nào hay không, cứ vào chùa là tụng câu này hết, và tương đương với câu "Giê su ma lạy chúa tôi" trong đạo Thiên Chúa, dù bản chất là khác nhau.

Phật A Di Đà có hai tùy giá là Bồ tát Quán Thế Âm đứng bên tay trái và Đại Thế Chí đứng bên tay phải. Bộ ba vị được gọi là Di Đà Tam tôn, hay Tây phương Tam thánh, được tôn sùng rất mực.

Quán Thế Âm nghĩa là thấu được âm thanh của thế gian, Đại Thế Chí nghĩa là hiểu được chí nguyện của thế gian. Nói chung các vị Phật và Bồ tát tại nguyên thủy là phi giới tính, nhưng trong những ứng thân, thì Quán Thế Âm có trường hợp là nữ.

Trong các ngôi chùa miền Bắc, tượng Phật A Di Đà là pho tượng lớn nhất, ngồi uy nghi trên tòa sen. Hai pho Quán Thế Âm và Đại Thế Chí đứng (hoặc ngồi) ở hai bên, ba pho tượng được xếp phía trước, thấp hơn tượng Tam Thế.

A Di Đà là Phật, nên trên đầu có tóc xoắn ốc, ngồi theo thế liên hoa bán kiết hoặc kiết già, hai tay để trong lòng; còn hai Bồ tát đội mũ, hai tay bắt các thủ ấn hoặc nâng pháp khí.

Di Đà Tam tôn chùa Quán Sứ, Hà Nội, tượng Di Đà ở chính giữa đại điện rất lớn, Quán Thế Âm và Đại Thế Chí đứng ở hai bên, nhỏ hơn rất nhiều. Phía sau, cao hơn là tượng Tam Thế. 

Tượng Tam Thế ở bên trên và A Di Đà bên dưới tại chùa Tây Phương. Ở đây A Di Đà không có hai Bồ tát tùy giá hai bên, vì bên chùa ngoài đã có tượng rồi. Như vậy chùa này có đến 2 pho A Di Đà, một pho ngồi và một pho đứng.

    
Ba pho Di Đà Tam tôn chùa Tây Phương, ba pho đứng cao quá, chụp phải ngước lên mỏi cổ

Bộ ba Tam Thế chùa Tây Phương do chúa Trịnh Giang cho tạc, là một bộ Tam thế rất đẹp.

Tượng phật A Di Đà thường là pho tượng lớn nhất trong chùa. Một số chùa tượng A Di Đà to chiếm toàn bộ chính điện, không còn bày thêm tượng nào nữa.

Pho tượng A Di Đà bằng gỗ lớn nhất ở Hà Nội (và có lẽ là pho tượng gỗ lớn nhất toàn quốc? - ở Hải Phòng, chùa Đỏ cũng có pho tượng cực to bằng gỗ quý).

Pho tượng ở chùa Hưng Ký, cao gần 4m, đường kính tòa sen cũng khoảng hơn 3m, chiếm trọn gian chính điện. Sự vĩ đại của tượng thể hiện tầm bao trùm của phật A Di Đà với toàn cõi Sa bà, theo pháp môn niệm phật của Tịnh Độ tông.

Pho tượng chùa Hưng Ký có độ lớn hiếm có đối với một pho tượng gỗ. Còn bằng các chất liệu khác thì tượng to ngày càng nhiều. Trong miền Nam, các pho tượng Phật to làm bằng gạch đắp ximăng cao hàng chục mét xuất hiện khắp nơi, từ Nha Trang, Đà Lạt, Vũng Tàu... chỗ nào cũng có.

Ở miền Bắc, việc "xây" tượng Phật gần đây cũng bắt đầu xuất hiện. Tiêu biểu là trên núi Phật Tích đã xây pho tượng A Di Đà theo mẫu của pho tượng đá đời Lý còn ở trong chùa, nhưng to gấp mười mấy lần, cao đến 30 mét.

Chùa Non Nước thì đúc tượng Phật bằng đồng nặng hàng chục tấn, chùa Bái Đính thì một pho nặng 100 tấn, 3 pho nặng 50 tấn. Khiếp quá !!!

Trong các pho tượng phật A Di Đà của tất cả các chùa, pho tượng quý giá nhất là pho tượng đá chùa Phật Tích.

Đây là pho tượng đời Lý còn nguyên vẹn nhất, hoàn thiện nhất còn lại đến nay. Tượng được tạc năm 1057 và dát vàng, còn ghi lại trong Đại Việt Sử ký. Chùa Phật Tích xưa là ngôi chùa lớn nhất thời Lý. Xưa tượng để trong một tháp đá cao, sau tháp bị đổ, mới lộ ra tượng. Triều Lê dựng chùa rất lớn cả một vùng, rồi cũng bị hủy hoại.

Khi Pháp chiếm Việt Nam, chùa đã bị đổ hoàn toàn, tượng phật đá lộ ra giữa trời, quân Pháp lấy làm bia tập bắn, cho nên đến nay trên thân tượng còn vô số vết hỏng, vết nứt phải trám lại. Chùa mới dựng sau này quy mô nhỏ.

Hầu hết các tài liệu đều cho rằng đây là tượng phật A Di Đà, nhưng Trần Trọng Kim cho rằng đây là tượng Thế Tôn, tức phật Thích Ca, còn sư trụ trì hiện nay thì lại cho rằng đây là tượng phật Tỳ Lư Xá Na (Vairocana), tức Đại Nhật Như Lai phật.

Tượng A Di Đà thường là tượng ngồi, tuy nhiên một số trường hợp cũng có tượng đứng, như chùa Tây Phương.

Hai bên phật A Di Đà, hai vị Quán Thế Âm và Đại Thế Chí tùy giá thường là tượng đứng, và khá giống nhau, chỉ khác nhau ở việc đổi vị trí tay. Trong chùa có thể có nhiều tượng Quán Thế Âm, đây cũng là điều đáng chú ý ở các chùa Đại thừa.

Tượng Quán Thế Âm ngồi bên trái A Di Đà thì có lẽ đẹp và độc đáo bậc nhất là pho tượng này của chùa Thầy. Pho tượng khoảng hơn 400 năm tuổi, xưa kia cầm một pháp khí gì đó của Phật giáo, nhưng chắc bị mất nên mới được thay bằng một cái phất trần, vốn là đồ của Đạo giáo.

Tượng này ngồi rất tự nhiên, trong tư thế vương giả ung dung. Tớ chưa gặp ở đâu pho tượng Quán Thế Âm tương tự cả. Đây cũng là pho Quán Thế Âm bồ tát bằng gỗ thuộc loại cổ nhất còn lại.

Trong chùa Đại thừa, tượng phật Thích Ca là không thể thiếu. Tuy vậy, tượng Thích Ca cũng có nhiều trạng thái:

Thích Ca sơ sinh, đó là mô tả khi Phật ra đời, kết hợp thành tòa Cửu long.

Thích Ca tu khổ hạnh, hay gọi là tượng Tuyết Sơn, mô tả quá trình đi tìm đạo, tu hành xác trong dãy Himalaya.

Thích Ca thành đạo, Phật ngồi xếp bằng tròn, trong thế thiền định dưới gốc Bồ đề, đắc đạo chứng quả.

Thích Ca thuyết pháp, thường có một bông hoa sen trong tay, gọi là Phật niêm hoa, hoặc không có hoa sen thì giơ hai ngón tay.

Thích Ca nhập Niết Bàn, tức lúc viên tịch, rời bỏ Dư ý Niết Bàn để vào Vô dư ý Niết Bàn. Tượng trong tư thế nằm nghiêng về bên phải.

Trong các chùa miền Bắc, tượng Thích Ca thành đạo hay Thuyết pháp được đặt dưới tượng A Di Đà, đứng giữa hai pho tượng khác.

- Nếu tượng Thích Ca ở giữa Ca Diếp và A Nan, hai đại đệ tử, hai vị Sơ tổ và Nhị tổ (Tổ tiếp nối Phật), thì gọi là tượng "Nhất Phật nhị Tôn giả".

- Nếu tượng Thích Ca ở giữa hai Bồ tát Văn Thù và Phổ Hiền, thì gọi là Hoa Nghiêm Tam thánh, bởi hai vị đại Bồ tát này được viết đến trong kinh Hoa Nghiêm.

Phật Niêm Hoa

"Niêm hoa vi tiếu" là một giai thoại Phật giáo, đặc biệt trong Thiền tông, coi truyền pháp vô ngôn, lấy tâm truyền tâm.

Theo truyền thuyết, khi ấy tại núi Linh Thứu, khi Phật Thích Ca giảng pháp trước các đệ tử, Phật không nói gì. Đó là bởi pháp vốn Vô ngôn, không nói thành lời, cũng không lập văn tự, tự người ta phải tìm hiểu.

Do đó Phật cầm một cành hoa - hoa gì không rõ - đưa lên (niêm hoa). Các đệ tử không ai hiểu, chỉ có mình Ca Diếp mỉm cười (vi tiếu). Phật thấy Ca Diếp thấu được, nên truyền Chính pháp cho Ca Diếp, về sau khi Phật viên tịch thì Ca Diếp tiếp nối, trở thành Sơ tổ của các phái. Truyền thuyết này gọi là Thế tôn niêm hoa, Ca Diếp vi tiếu.

Tại chùa Việt Nam, hình ảnh Thích Ca cầm cành hoa sen bằng tay phải đưa lên trở thành quen thuộc, thể hiện sự thuyết pháp tâm truyền tâm thuộc Thiền tông. Do đó bên cạnh Tịnh độ Tông (tôn thờ A Di Đà), Thiền tông cũng có mặt trên bàn thờ.

Trong bộ Nhất Phật nhị Tôn giả, Phật Thích Ca ngồi giữa Ca Diếp và A Nan, là hai đại đệ tử của ngài; thì hai Tôn giả bao giờ cũng đứng hai bên, trong tư thế thị giả (hầu cận).

Ca Diếp hay Ma Ha Ca Diếp được tôn là Đầu đà đệ nhất, lớn tuổi hơn A Nan, có thể có râu, ria, tóc mai. Theo truyền thuyết, trong quá khứ Ca Diếp đã từng có lần thếp vàng lên một tượng Phật, nên thân mình luôn có ánh vàng, và bản thân ông trước khi xuất gia cũng từng là một thợ kim hoàn. Do đó tượng ông thường có châu ngọc đeo trên mình, để nhắc về xuất thân trước khi thế phát.


A Nan

A Nan, hay A-Nan-Đà, là em họ của Phật, theo hầu suốt nhiều năm, nghe nhiều nhớ nhiều, nên gọi là Đa văn đệ nhất. Ông nghe và nhớ tất cả những lời Phật nói, thế nhưng chính mình lại không chứng quả đắc đạo, có lẽ vì chuyên tâm phục thị Phật quá.

Khi Phật đã Nhập Niết Bàn rồi, các đồ đệ muốn tổng hợp những lời Phật dạy, thì chỉ có thể là A Nan mới nhớ đủ, thế nhưng ông lại chưa đắc đạo nên ông thấy không thể ngồi cùng hàng ngũ những đồng môn đã đắc đạo. Trong một đêm quyết tâm, ông chứng quả A la hán, dứt hết các lậu hoặc. Và ông tự tin gặp các đồng đạo trong cuộc họp 500 La hán, kết tập Kinh phật lần đầu tiên.

Theo truyền thống, toàn bộ kinh Phật đều là lời của A Nan nói ra, những người khác nghe rồi nếu không có phản đối, thêm bớt nữa, thì trở thành Chính thống. Do đó đoạn đầu của tất cả các bài kinh đều là "Như thị ngã văn" - Tôi nghe như thế này - thể hiện đây là lời A Nan nói lại lời của Phật.

Tượng A Nan trẻ hơn Ca Diếp, thường ôm chồng sách đại diện cho kinh sách mà ông là người đọc lại.

Tuyết Sơn

Trong nhiều chùa, trên bàn thờ có thể gặp một pho tượng một người cực kì gầy gò, chỉ còn da bọc xương ngồi trong một tư thế khắc khổ. Đó là tượng Tuyết Sơn.

Theo Phật giáo, thì khi thái tử Tất Đạt Đa Cồ Đàm lìa bỏ gia đình đi tìm con đường giải thoát, đã trải qua việc tu học với nhiều vị thầy. Sau đó ông đã tự mình tu tập khổ hạnh trong núi tuyết (Tuyết sơn), mỗi ngày chỉ ăn một hạt vừng, khiến cho thân thể suy kiệt. Tu khổ hạnh là một trong các phương thức tu tập của Bàlamôn nhằm đạt chứng ngộ chân lý thượng đế.

Khi đó Tất Đạt Đa suy kiệt đến mức cùng cực, đúng lúc đó có một thôn nữ mang một bình sữa đi qua, thấy ông đã kiệt sức nên dâng tặng một bát sữa. Tất Đạt Đa nhận ra rằng phương thức tu ép xác khổ hạnh không phải là con đường đúng để đạt tới chính đẳng chính giác. 

Ông lập tức từ bỏ phương pháp tu đó, nhẹ nhàng không vương vấn, sau đó thành đạo dưới gốc Bồ Đề, khi đó thành Phật.

Tượng Tuyết Sơn do đó mô tả Tất Đạt Đa khi đang tu khổ hạnh, tức là khi chưa chứng quả, khi còn đang "sai lầm". Do khi đó chưa đạt quả vị Phật, nên tượng Tuyết Sơn không ngồi trên tòa sen.

Tượng Tuyết Sơn chùa Trăm Gian, một trong những pho tượng Tuyết Sơn đẹp nhất, và cũng là pho tượng đẹp nhất chùa Trăm Gian. Chụp bị ngược sáng nên khó nhìn quá, nhưng từ phía này mới thấy được tài năng điêu khắc của các nghệ sĩ dân gian xưa. Các khớp xương, mạch máu nổi lên dưới da, móng tay dài, xương chân tay hiện rõ. Hốc mắt sâu, má hóp... rất đúng giải phẫu.

 (Hay thời đó cũng nhiều người gầy thế này quá, chỉ cần túm một ông già ra làm mẫu là đủ ???)

.............