Hiển thị các bài đăng có nhãn Việc đời muôn sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Việc đời muôn sự. Hiển thị tất cả bài đăng

23/09/2024

Bản năng Sống cần kỹ năng sinh tồn

 Viết dựa từ nhiều nguồn trên net.



Ảnh có tính minh hoạ hoặc tham khảo khi đến nơi hẻo lánh, hoang vu.


Bản năng sống là hành vi tập trung vào bảo tồn sự sống, cả ở cấp độ cá nhân và giống loài. Loại động cơ này thúc đẩy con người ta thực hiện những hành động giúp duy trì sự sống của bản thân, như chăm sóc sức khỏe và chăm lo an toàn - Sigmund Freud. Đây là suy nghĩ và hành vi hợp lý để tối đa hóa cơ hội sống sót của chính mình.

Kỹ năng sinh tồn là những kỹ thuật mà một người có thể sử dụng để duy trì sự sống trong bất kỳ loại môi trường nàoNhững kỹ thuật này nhằm cung cấp các nhu yếu phẩm cơ bản cho cuộc sống của con người bao gồm nướcthức ăn và nơi trú ẩn - Wikipedia. 

Các kỹ năng cũng hỗ trợ kiến thức và tương tác thích hợp với động vật và thực vật để thúc đẩy sự duy trì sự sống trong một khoảng thời gian. 

Kỹ năng sinh tồn thường gắn liền với bản năng cầu Sống trong tình huống hiểm nguy.

Kỹ năng giữ bình tĩnh

Kỹ năng cần trang bị đầu tiên là giữ bình tĩnh. Đây là yếu tố quyết định trong mọi tình huống phải đối mặt để tồn tại. 

Theo đó, bạn phải nhớ kỹ quy tắc con số 3 về giới hạn của con người để rèn luyện khả năng giữ tâm thế điềm tĩnh:

·  3 phút nếu không có không khí trong cơ thể

·  3 tiếng nếu mất nhiệt cơ thể

·  3 ngày nếu không hấp thụ nước

·  3 tuần nếu không được nạp năng lượng từ thức ăn

Những quy tắc trên sẽ trợ giúp đắc lực cho bạn trong quá trình tồn tại ở bất cứ trường hợp nào. Bắt đầu với việc giữ hơi thở, tìm nơi ẩn náu, nước và thức ăn để bạn giữ bình tĩnh và vượt qua mọi thử thách.

Kỹ năng sơ cứu

Sơ cứu là một kỹ năng sinh tồn đặc biệt cần thiết trong môi trường hoang dã, giúp bạn bảo vệ cơ thể trong những lúc lâm nguy. Ở những khoảnh khắc quan trọng, kỹ thuật sơ cứu sẽ là cơ hội để ta vượt qua hiểm nghèo.

Bên cạnh đó, kiến thức về cây thuốc tự nhiên cũng là một nguồn cứu cánh mà bạn cần biết để xử lý trong các tình huống khẩn cấp. Đó có thể là vết cắn động vật độc hại, gãy xương, đau tim, ngộ độc cho đến nhiễm trùng… 

Kỹ năng bơi lội

Tiếp theo, một kỹ năng cần có là bơi lội. Nếu bạn chưa biết bơi, đây là thời điểm để bạn xem xét một cách nghiêm túc về việc học ngay. Bởi lẽ, có vô số tình huống nguy hiểm mà khả năng bơi sẽ giúp bạn tồn tại hoặc cứu giúp người khác.

Cương quyết không nhảy xuống cứu người đuối nước khi ta không biết bơi hoặc không có các dụng cụ phòng hộ như phao, thuyền, dây buộc chắc nối liền trên bờ...

Kỹ năng tạo ra lửa

Tạo ra lửa là một cách giúp giữ ấm cơ thể và là nguồn năng lượng để nấu ăn, đun nước uống. Đặc biệt, khói từ ngọn lửa có thể là dấu hiệu thu hút sự chú ý và cầu cứu trong tình huống khó khăn.

Nếu không có diêm khô, bật lửa thì hãy tìm hiểu cách tạo lửa từ đá và gỗ khô thông qua ma sát, hoặc bằng việc chà pin và giấy bạc. Đây là những kỹ thuật đơn giản có thể áp dụng một cách dễ dàng trong tình huống khẩn cấp, đặc biệt khi bạn cần lửa tại môi trường hoang dã.

Kỹ năng tìm kiếm nguồn nước, thức ăn

Dọc theo hành trình, dấn thân vào suối, sông hay biển, bạn sẽ dễ dàng tìm thấy nguồn nước ở bất kỳ đâu. Hãy lưu ý, cả sương mù và nước mưa, tre nứa, quả dừa... cũng có thể cung cấp nước uống an toàn. Có thể tận dụng nguồn nước từ thực vật, hoặc theo dõi hành vi của động vật xung quanh xem chúng tìm nguồn nước.

Việc tìm thực phẩm cũng là một kỹ năng sinh tồn đứng hàng ngũ đầu tiên. Việc này có thể bao gồm săn bắn, đặt bẫy, câu cá… hay tìm các loại thực phẩm từ thiên nhiên như quả, củ, hoa… Hơn nữa, bạn nên trang bị khả năng nhận biết thực phẩm ăn được và tránh những thứ nguy hiểm đến cơ thể.

Kỹ năng xác định phương hướng, đường đi

Một kỹ năng sinh tồn nhỏ có thể giúp bạn xác định phương hướng khi không có la bàn trong tay đó là chỉ cần sử dụng lá cây và một chút nước. Đầu tiên, hãy đổ ít nước vào một cốc hoặc bất kỳ vật chứa nước nào, để mặt nước trở nên yên tĩnh và đặt cẩn thận chiếc lá lên mặt nước. Tiếp theo, bạn đặt một que kim nhẹ nhàng lên lá và đợi cho chiếc kim xoay theo hướng Nam – Bắc dựa trên từ trường của Trái Đất là hoàn thành.

Kỹ năng tìm chỗ trú ẩn

Khi đối mặt với những tình huống khó khăn, tìm kiếm nơi ẩn náu là điều rất quan trọng để bảo vệ bản thân khỏi nguy cơ tấn công từ động vật hoang dã và yếu tố môi trường khắc nghiệt. Có nhiều cách để tìm chỗ trú ẩn, bạn có thể tự tạo lều bằng bạt, tìm những nơi tự nhiên như hang động để che chở. Bên cạnh đó, bạn tuyệt đối nhớ chọn một vị trí ẩn náu gần nguồn nước và thức ăn, đồng thời cách xa khỏi nguy hiểm tiềm ẩn.

Kỹ năng giữ nước cho cơ thể

Ở những tình huống sinh tồn, duy trì lượng nước cơ thể là một yếu tố quan trọng để đảm bảo sức khỏe và sự sống. Với cơ thể chúng ta chứa tới 89% nước, do vậy việc cân bằng nước là vô cùng cần thiết. Chẳng hạn như mất nước do đổ mồ hôi có thể gây ra những tác động tiêu cực như đau đầu, uể oải, mất tập trung, thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng.

Kỹ năng tránh ngạt khi gặp hoả hoạn

Trong các tình huống cháy nổ, nguy cơ ngạt khói là mối đe dọa đáng kể có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Khói chứa nhiều khí độc như CO, CO2, axit hữu cơ khiến có thể thiếu oxy rất nguy hiểm tính mạng.

Khi xảy ra sự cố cháy, hãy lấy một tấm chăn mền đã nhúng nước để quấn quanh cơ thể hoặc sử dụng khăn ướt che kín mặt, việc này giúp hạn chế hít thở các khí độc. Không những vậy, bình tĩnh là yếu tố quan trọng, bạn cần tìm lối thoát ra khỏi nguy hiểm bằng cách xác định đường thoát hiểm. Hãy nhớ, bạn đừng nên hoảng loạn và không chạy lên những nơi cao, vì khói thường tập trung ở phía trên, điều này có thể giúp bạn tránh hít phải nhiều khí độc hơn.

Biết phân biệt chất chữa cháy cho từng loại như chỉ dùng nước để dập lửa cho chất cháy là gỗ nhựa, kim loại... chứ không được dùng đối với đám cháy do xăng, dầu, điện... phát sinh.

Kỹ năng giữ ấm cơ thể

Duy trì nhiệt độ cơ thể ổn định là vô cùng cần thiết cho kỹ năng sinh tồn. Vì chỉ sau ba giờ mất nhiệt, khả năng sống sót của bạn vô cùng thấp. Do đó, hãy luôn nỗ lực để bảo vệ thân nhiệt cơ thể, đặc biệt trong môi trường hoang dã hoặc hẻo lánh.

Một cách đơn giản để giữ ấm cơ thể là bạn hãy sử dụng lá cây để đắp lên người. Ngoài ra, bạn cũng có thể tạo lửa bằng cách sử dụng ma sát của đá để tạo nguồn nhiệt để sưởi ấm cơ thể. Ban đêm, nằm im, cuộn tròn người nơi góc khuất gió...

Kỹ năng tự vệ

Ngoài ra, kỹ năng sinh tồn tự vệ giúp bạn tăng cường khả năng quan sát và nhận thức về môi trường xung quanh. Qua đó, bạn sẽ cảnh giác hơn với những nguy cơ tiềm ẩn. Thay vì tham gia vào cuộc đấu thể lực, bạn có thể tìm cách tránh xa tình huống nguy hiểm một cách hiệu quả hơn.

Bộ Dụng Cụ Sinh Tồn Cá Nhân

Việc xây dựng một bộ dụng cụ sinh tồn cá nhân là một phần quan trọng trong việc chuẩn bị đối phó với các tình huống khẩn cấp. Bộ dụng cụ nên bao gồm các vật dụng cần thiết như:

·  Dao: Công cụ đa năng có thể được sử dụng cho nhiều mục đích, từ chế biến thực phẩm đến tự vệ.

·  Dây thừng: Cần thiết cho việc xây dựng trú ẩn, bẫy thú, hoặc leo núi.

·  Đèn pin: Cung cấp ánh sáng cần thiết vào ban đêm hoặc trong điều kiện ánh sáng yếu.

·  Bộ sơ cứu y tế cơ bản: Gồm các vật tư như băng gạc, thuốc sát trùng, dầu gió và các dụng cụ cầm máu. Thuốc DEP phòng tránh côn trùng.

·  Phương tiện tạo lửa: Que diêm không thấm nước, bật lửa, hoặc bộ kích lửa.

·  Dụng cụ kêu gọi cấp cứu: Còi, đèn pin nhấp nháy, gương...

·  Phương tiện liên lạc, tìm kiếm thông tinĐiện thoại có kết nối và pin sạc.

Việc lựa chọn các vật dụng trong bộ dụng cụ phải cân nhắc đến yếu tố kích thước và trọng lượng để dễ dàng mang theo người trong mọi hoàn cảnh.

Dạy kỹ năng sinh tồn cho trẻ hàng ngày từ trong gia đình

Dạy kỹ năng sống cho trẻ hàng ngày từ trong gia đình là cách hữu ích để trang bị cho họ những kỹ năng sinh tồn quan trọng trong cuộc sống. Những hoạt động như cắm trại, nấu ăn cơ bản, dự trữ thực phẩm, học cách định hướng và tìm kiếm thông tin là những điều mà phụ huynh nên hướng dẫn từng ngày cho con mình.

Bên cạnh đó, bố mẹ cũng nên đăng ký lớp học kỹ năng sinh tồn cho trẻ chú trọng việc dạy kỹ năng giải quyết tình huống khẩn cấp, quản lý nguồn tài nguyên, phát triển tính cách độc lập. Những yếu tố đó giúp bé phát triển thành những người tự tin và kiên nhẫn, sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức mà cuộc sống đưa ra.

Lời Kết 

Kỹ năng sinh tồn là một phần thiết yếu của việc chuẩn bị cho bất kỳ ai muốn đảm bảo an toàn cho bản thân và người thân trong các tình huống khẩn cấp. Học hỏi từ các chuyên gia và tham gia các khóa học chuyên nghiệp có thể giúp bạn phát triển những kỹ năng quan trọng này. 

Đừng để đến khi cần mới tìm kiếm kiến thức; hãy chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ để sống sót sau thảm hoạ!

 

 


 

25/08/2024

Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giàγ

 St trên net.

1911 - 2004

Ở Mỹ có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đến khi đi học cậu chỉ mang mỗi một đôi giày rách. Cậu bé nghe nói vào lễ Giáng Sinh, khi đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần nói với Thượng Đế thứ mình muốn thì chủ cửa hàng sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình.

Vào hôm Giáng Sinh, cậu bé nhìn thấy trong một cửa hàng giày có bày bán những đôi giày rất đẹp nên đã bước vào cửa hàng và nói với ông chủ rằng: “Hôm nay là Giáng Sinh, cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu nói với Thượng Đế để Ngài cho cháu đôi giày này có được không ạ?”

Ông chủ nhìn xuống chân của cậu bé và hiểu ngay vấn đề, ông ấy cầm lấy đôi giày rồi nói: “Được thôi cháu bé, bây giờ ta sẽ nói với Thượng Đế”. Sau đó ông ấy cầm đôi giày và đi vào bên trong.

Một lúc sau, ông chủ đi ra, nhưng trên tay chỉ cầm có mỗi một chiếc giày rồi đưa cho cậu bé và nói: “Cháu bé, Thượng Đế nói rằng Ngài chỉ cho cháu một chiếc giày thôi, cháu phải tự nghĩ cách kiếm tiền để mua chiếc còn lại.”

Cậu bé hỏi: “Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền thì mới mua được chiếc giày còn lại?”

Ông chủ nói: “2 đô la.”

Cậu bé lại nói: “Được rồi ạ, cháu sẽ nghĩ cách kiếm tiền, nhưng chú nhất định phải giữ cho cháu chiếc giày còn lại nhé.

Ông chủ cười nói: “Cháu cứ yên tâm.”

Sau khi về nhà và tiết kiệm được 2 đô la bằng cách nhặt ve chai, cậu bé vui vẻ chạγ đến cửa hàng để trả tiền. Ông chủ đã khen ngợi cậu bé và đưa cho cậu chiếc giàγ còn lại. Kể từ đó, cậu bé đã có một đôi giàγ mới rất đẹρ.

Khi lớn lên, cậu bé đã từng làm nhiều nghề như nhân viên cứu hộ, bình luận viên, ρhát thanh viên rồi bước vào giới nghệ thuật và trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Vào năm 1980, cậu bé ấγ đã trở thành Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ, cũng chính là Tổng thống Ronald Reagan.

 

Trong nhiệm kỳ tổng thống của mình, có một lần ông Ronald Reagan được ρhóng viên hỏi về việc có ảnh hưởng lớn nhất đối với sự trưởng thành của ông là gì, ông đã kể về câu chuγện “Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giàγ” khi ông còn nhỏ.

Ông Reagan cho biết: “Sau nàγ tôi mới biết được giá gốc của đôi giàγ đó là 38 đô la, một nửa giá cũng đến 19 đô la nhưng ông chủ cửa hàng chỉ lấγ của tôi 2 đô la để dạγ cho tôi một điều rằng:

“Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, Ngài chỉ cho bạn một ρhần mà thôi, bạn ρhải tự mình nỗ lực để lấγ ρhần còn lại.


11/07/2023

Cưới giả - Phần 1



Chuyện của mình 

Tôi là dân tỉnh lẻ, sống ở thị xã tỉnh lị bao đời rồi. Nhà mình kinh doanh vàng và ngọc từ thuở chúa Trịnh - vua Lê cơ. Vì thế mình được ăn học đàng hoàng dù hồi đó còn bao cấp, tư thương bị o ép lắm. Hết cấp 3 (hệ 10 năm), bố mình tốn một khoản tiền to cho các ông cốp ở tỉnh để mình được lên Hà Nội học đại học.

Chí mình đã quyết sẽ phải ở lại thủ đô lập nghiệp, thành danh nên chịu khó chăm học. Tiền thì chả lo vì gia đình chu cấp với lại hồi ấy sinh viên được bao cấp nên sống cũng ổn.

Tuy có điều kiện nhưng được nuôi dưỡng và giáo dục của gia đình nên mình vẫn an ổn giữ vẻ khiêm tốn, không chi tiêu bừa bãi, khoe khoang, nhưng với lũ con gái mình cũng chịu khó tìm hiểu và chịu chi đúng mức. Ở lớp, ở khoa gái Hà Nội hơi ít mà có thì cũng giữ vẻ cứng nhắc và kiêu kỳ nên cũng chưa nhắm được ai cả. Sốt ruột lắm vì muốn có hộ tịch ở Hà Nội thì phải cưới được một cô vợ người thủ đô mới xong.

Tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng vẫn bị phân công về tỉnh làm việc mà không như kỳ vọng được giữ lại Hà Nội công tác, nghiễm nhiên trở thành dân Thủ đô.

Nhận công tác và yên lành làm việc. Do chí đã có nên lương dù thấp nhưng có kinh nghiệm kinh doanh của gia đình nên mình cũng âm thầm tích luỹ được khoản tiền vàng kha khá.

Hồi đại học quen và chơi thân với mấy anh bạn người Hà Nội, trong đó có Hùng phố Lò Rèn. Nhanh nhẹn, tháo vát và tinh tường lắm. Nhờ Hùng, mình mua được căn nhà độc lập, rộng rãi ngay gần bến tàu điện (do chưa có hộ tịch nên mình cứ sang tên viết tay rồi để đấy tính sau - thật ra cũng hơi liều). Chậm rãi sắm sửa, nên mình ở Hà Nội cũng có chỗ trú chân tử tế.

Bước hai, tìm một cô gái chấp nhận cưới giả. Việc này mình lại nhờ Hùng. Thời gian sau, Hùng gửi điện về báo đã tìm được người đồng ý và hẹn ngày gặp mặt.

Mình xin phép nghỉ ở cơ quan 1 tuần để lên Hà Nội thu xếp.

Điểm hẹn là sảnh ngoài Bưu điện Bờ hồ, khoang thứ nhất bên phải, cô gái sẽ mặc áo cánh hồng.

Hôm đó là ngày giữa tuần, nắng đẹp. Dù có xe đạp phơ giô (khoe tý) nhưng tôi đi tàu điện tới, nhảy xuống đoạn cây gạo ven hồ. Đi bộ bên này đường ngó sang cửa chính Bưu điện.

Tôi rất lo sẽ gặp một cô gái xấu xí, ăn mặc nhếch nhác... Nhìn sang điểm hẹn, tôi thấy một cô gái dáng cao dong dỏng nhưng lồi lõm đủ cả. Cô gái mặc chiếc sơ mi màu hồng kết hợp cùng chiếc quần âu màu sáng phối màu duyên dáng. Tóc phi rê, chải bồng, gương mặt xinh xắn; cùng làn da trắng, sáng hồng, nghiêm trang và thản nhiên.

Tôi bước sang đường, đến gần cô ta và nói: Anh là Sinh, bạn anh Hùng.

Cô ấy ngẩng nhìn, thoáng đánh giá rồi gật đầu chào, giọng dịu nhẹ: Em là Trâm và đã được anh Hùng giới thiệu về anh.

Tôi nói: Ở đây nói chuyện không tiện, ta ra Thuỷ Tạ ngồi, Trâm thấy sao?

Trâm nói: Thế cũng đượcAnh đi gì đến? Em đi xe đạp.

Tôi nói: Anh đi tàu điện, vậy anh đèo em đi nhé?

- Vâng, xe em để dưới kia, đây là chìa khoá.

Xe Trâm là Phượng Hoàng nữ, khá mới nên đi nhẹ. Vừa đi mình vừa nghĩ: "Cô gái này xinh đẹp, trông là người đàng hoàng và khá giả sao lại chấp nhận làm đám cưới giả với mình. Con gái lấy chống là chuyện lớn, ảnh hưởng đến thanh danh cả đời. Ở đây có chuyện gì? Khó hiểu".

Tôi đèo Trâm ra Thuỷ tạ, chọn cái bàn nơi ban công ngắm ra hồ. Hỏi nàng, cô chọn cà phê đá. Chậm rãi, chưa nói chuyện vội, tôi lấy ra bao thuốc Dunhill (thường ở cơ quan tôi hút thuốc lá thường, chỉ khi không có đồng nghiệp tôi mới dùng thuốc này vì cũng dễ kiếm và quen dùng), cầm điếu thuốc châm lửa. Thấy nàng lấy trong giỏ mây ra bao thuốc Samit, rút 1 điếu cũng châm lửa, hít 1 hơi trông thành thục và điệu nghệ. Không bình luận, tôi hỏi:

Trâm đã biết nguyện vọng của anh rồi chứ.

- Vâng, anh Hùng đã cho em biết những nét chính và em đồng ý.

- Vậy, trước khi đi vào cụ thể, anh muốn biết phải trả bao nhiêu tiền?

Cô ta nói số tiền. Tôi vờ làm ra vẻ kinh ngạc: Ồ, số tiền đó quá lớn đấy Trâm ạ. Nhưng thật ra tôi có thể trả gấp đôi hoặc hơn số tiền đó.

Không, số tiền đó không lớn so với thanh danh của em anh nhé. Tuỳ thôi, em không ép. Nếu chấp nhận,  số tiền này chia làm ba phần. Anh đưa em trước một phần. Làm đăng ký kết hôn xong anh trả em phần thứ hai; sau khi có hộ tịch anh đưa phần còn lại. Còn khi nào ly dị do em quyết định và sẽ báo trước cho anh, tất nhiên sẽ không ly dị ngay để anh đỡ lo.

Rất rành mạch và lạnh lùng cùng làn khói thuốc lá quẩn quanh. Ngừng một lát tôi nói: 

- Anh chấp nhận.Vậy hôm nào ta gửi đơn đến tiểu khu làm Giấy đăng ký kết hôn? Anh chỉ ở Hà Nội có mấy ngày thôi.

Trâm nói: Ngày mai đi anh, hẹn chỗ Bưu điện và anh cầm luôn một phần tiền tới.

- Nhà em ở đâu? Có gần đây không?

- Nhà em ở khu tập thể X, cũng gần thôi. Vậy anh ở đâu khi trên Hà Nội.

- Anh ở nhờ nhà người bạn bên phố Y. Mấy ngày trên Hà Nội, chúng ta có gặp nhau nói chuyện không?

- Không, em không thích.

- Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng sắp cưới, phải gần gũi làm quen tìm hiểu nhau chứ.

- Không được, em chưa sẵn sàng. Với lại chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi, cần gì phải để ý chứ. Xong việc, chia tay nhẹ gánh cho cả hai.

Ngồi ngắm cảnh, đốt hết 2 điếu thuốc, nói vu vơ mấy câu rồi chúng tôi chia tay ở bến tàu điện.

Hôm sau, tôi đi xe đạp đến chỗ hẹn. Lúc sau nàng đến. Vẫn thướt tha, kiêu kỳ như hôm qua. Hai đứa đưa nhau ra Tiểu khu xin làm Giấy Đăng ký kết hôn. Cũng may ngày lành, mọi việc suôn sẻ, chỉ việc về nhà chờ giấy gọi của uỷ ban. Khi ra ngoài, tôi bảo: Trâm cho địa chỉ, về nhà trước. Lúc nữa tôi đến giao tiền được không?

Ngần ngại một lúc, Trâm cho địa chỉ và về trước. Tôi vòng ra Lương Ngọc Quyến, lúc đó vẫn còn người Tàu, mua vài món ăn, bảo họ bọc lại và chai rượu Cognac (chắc bên giao tế hoặc khách sạn tuồn ra).

Nhà Trâm ở tầng 2 khu tập thể, khá rộng rãi, có 2 phòng và khu bếp,  vệ sinh riêng. Đây chắc là căn hộ dành cho cán bộ cấp khá cao. Trong nhà trang trí cũng giản dị nhưng tinh tế, đồ dùng toàn loại tốt, nhiều thứ là của Liên xô, Tiệp, Đức.... 

Trâm đã thay bộ đồ khác, áo cánh tím nhẹ cùng quần lụa. Trông như thế làm mềm mại, nữ tính hơn nhưng không át điệu quyễn rũ nhẹ nhàng.

Để Trâm không phải nấu nướng, lại nữa cũng là ăn mừng bước đầu chúng ta đã hoàn thành một phần công việc nên anh chuẩn bị chút thức ăn để mời em. Mong em chấp nhận.

Quan sát thấy ánh mắt Trâm giãn ra, hơi có tia vui. Tôi đặt mấy giỏ thức ăn và chai rượu lên bàn nước (hồi ấy còn lạc hậu lắm, không có túi nilong, nói chi đến hộp xốp; nhưng người Tàu họ có hộp tre đựng thức ăn đem về trông khéo lắm. Không tràn mà vẫn giữ được ấm, thơm của đồ ăn - có nhẽ bây giờ chỉ còn có bên Đài Loan thôi).

Trâm nhẹ giọng: Vâng. Rồi vào trong lấy ra bát đĩa cùng 2 cái cốc uống rượu pha lê nhỏ (quá ngạc nhiên) bày trên bàn.

Thời ấy, hút thuốc lá trong phòng dù có mặt người già, trẻ em, phụ nữ cũng không quá bị để ý và phản ứng (trừ trong rạp phim) nên 2 đứa vừa ăn, vừa uống rượu vừa hút thuốc thoải mái.

Rượu vào lời ra, nhưng mình và Trâm đều kiềm chế (dù sao cũng giữ chút ấn tượng lúc ban đầu), và những câu hỏi han về việc làm, sở thích.

Trâm không đi học dù đã tốt nghiệp cấp 3 (hệ 10 năm), làm chút chuyện hàng xách (bây giờ gọi là môi giới), buôn nhỏ hàng của các cốp (quan to) từ nước ngoài về. Có vẻ kiếm được, nhưng Trâm nói, nhà có 2 anh em; anh Trâm đã làm cán bộ một cơ quan lớn và đã có gia đình nên Trâm vẫn được bố mẹ chu cấp là chính, như cái nhà này là tiêu chuẩn của bố Trâm...

Mình nói về ý nguyện lên Hà Nội sinh sống, để lập danh và làm giàu, về công việc hiện tại...vân... vân...

Vậy mà 2 đứa cũng uống hết nửa chai 0,75l. Thấy đủ, mình xin phép ra về, nhờ Trâm dọn giúp.

Nửa tháng sau, tôi lại thu xếp lên Hà Nội theo điện nhắn của Trâm (trước đó tôi đã cho Trâm địa chỉ của tôi ở tỉnh). Lần này là Đăng ký kết hôn, cũng coi như là chính thức 2 đứa trở thành vợ chồng trước pháp luật. Giấy Chứng hôn nhận ngay tại uỷ ban tiểu khu với sự chứng kiến của Phó trưởng tiểu khu và chữ ký chứng thực của ông.

Hai đứa ra về với 2 tâm trạng khác nhau: Trâm thì trầm lắng suy tư. Đúng thôi, cô ấy đã thành vợ của người ta rồi, phức tạp đấy... Còn tôi thì trong lòng hân hoan vì đã bước 1 chân vào thủ đô, sắp làm công dân Hà Nội rồi. Tuy vui sướng, nhưng tôi vẫn cố kiềm chế không bộc lộ nhiều vẻ sung sướng của mình.

Tôi nói: Em về trước, anh đi ra ngoài một lúc rồi sẽ đến nhà em. Chúng ta phải làm chút gì đó mừng sự kiện này chứ.

Trâm ngập ngừng một lát rồi rụt rè Vâng.

Tôi lại ra Hàng Buồm sắm đồ ăn. Hôm nay, cửa hàng không còn loại rượu cognac mọi khi, chỉ có whisky scotch. Rượu này hơi nặng cho phụ nữ. Thôi đành mua vậy. Ra hàng hoa phố Đồng Xuân mua chục bông hồng. Vậy chắc là đủ.

Đến nhà Trâm, như lần trước, Trâm đã chuẩn bị bàn ăn, để sẵn đĩa bánh mỳ, đĩa bơ và đĩa thịt xông khói (ổn thật, đời sống các cụ cao nên con cháu hưởng lây). Nhìn thấy tôi cầm bó hoa, mắt Trâm sáng lên lấp lánh, vội vàng đón lấy rồi le te chạy vào buồng bếp. Tôi ở ngoài bày đồ ăn mua về, rồi thong thả hút điếu thuốc chờ.

 


01/11/2022

Ngõ sâu tăm tối

 Tuấn Long

(Ngó nhiều xung quanh, tạo hứng tập làm văn)

 


Người đàn bà trả xong tiền. Mặc vẻ ngạc nhiên và can ngăn của chú taxi, hăm hở đi về phía ngõ nhỏ. Ngõ sâu, quanh co, nhấp nhô và tăm tối. Đây là vùng ngoại ô nghèo khó.

Tâm trạng của người đàn bà có lẽ rất vui nên bước chân nhanh nhẹn, gương mặt sáng, ánh mắt long lanh. Hy vọng là anh ấy đang ở nhà đợi mình nên mới cho địa chỉ chứ.

Ráng chiều nhập nhoạm, ngõ nghèo không đèn, chỉ có ánh sáng yếu vàng hắt ra từ những căn nhà ven lối. Đang giờ chuẩn bị cơm chiều nên ngõ vắng, thi thoảng có bóng kẻ dặt dẹo thấp thoáng, ngó người đàn bà sang trọng, thơm nức với ánh mắt ngạc nhiên và bất thiện.

Mùi hôi hám tựa như bãi rác lưu cữu, tựa mùi nước cống, tựa mùi nhà xí... trộn lẫn, lúc thoảng, khi đậm rất ngột ngạt. Đường lổn nhổn rác và gạch đá, vài lúc lại có con chuột to đùng lấm lét chạy vèo...

Chả sao, được gặp anh ấy là hạnh phúc rồiTìm dịp mua cho anh căn nhà ở nơi tử tế. Hôm nay, báo chồng mình liên hoan ở cơ quan nên chồng cũng chả để ý.

Càng vào sâu, ngõ càng hẹp, có lẽ xe máy lách một người cũng khó...

 Phía trước, qua khúc ngoặt là căn nhà cấp 4, một tầng lụp xụp với cánh cửa màu đen xỉn như anh ấy tả.

Bước chân rộn ràng chợt sững lại. Người đàn bà nghe thấy tiếng người đàn ông của mình nói to: 

- Cơm thôi, hôm nay có món ngon, có bia. Tao vừa được con bồ cũ đưa tiền trả hộ nợ, dư ra ối

Tiếng người phụ nữ vọng ra: 

- Thế chiều nay mua mấy con lô, bao điểm ?

- Mải thanh toán và xin xỏ ..éo kịp mua. Mai làm vài con lô cao điểm, nhà mình lại có cơ hội ra phố sống rồi. Thôi đớp đê.

Qua ánh đèn vàng vọt trong nhà, người đàn bà thấy ngoài anh ấy còn có người phụ nữ và 2 thằng thiếu niên đang ngồi dưới chiếu, vòng quanh mâm cơm.

Anh ấy tàn tạ quá so với chục năm trước, khi chia tay. Mấy lần gần đây, gặp ban ngày nhìn tuy hom hen nhưng không đến nỗi, giọng vẫn ngọt ngào và chua chát như thuở xưa, sao dưới ánh đèn đêm trông thảm hại thế. Hẳn anh  vất vả lắm. Ai bảo anh quá mê cờ bạc cơ. Nghĩ thương anh thế. Gia đình cơ bản, bố là quan to quận lớn; mẹ làm cty nhà nước. Vậy mà phá gia, rồi lụi đến bước này

Nhiều kẻ đã đi và vài thằng đang đến nhưng chả ai so được với anhHồi ấy, anh khỏe thế, lém lỉnh, dâm đãng. Mối tình đầu si mê và bản năng, đam mê cuồng nhiệt mãi in sâu.

May nhờ qua bạn bè mình mới tìm lại được anh; Anh trình bày, rồi nhờ vả, rồi giục giã; bảo nếu không anh phải chạy trốn rất xa... Biết việc như thế mình phải tận tình làm ngay để vực anh dậy

Chạy đôn chạy đáo, rút hết tiền ở ngân hàng, vay nóng online, lại bán cái xe SH đang đi (bảo chồng là bị mất cắp – chắc mai là sắm con xe khác cho mình thôi) mới đủ giao cho anh giả nợ. Mà khiếp thật, nợ nặng thế chứ ?

Bình tĩnh, tuy thất vọng vì sự có mặt của người phụ nữ và hai thằng nhóc (giá chỉ có hai mình thì hay quá, em đã sẵn sàng rồi), nhưng người đàn bà vẫn tiến tới, đứng giữa cửa, chân dợm bước vào, hớn hở: Chào anh. 

Thằng đàn ông đang cắm cúi rót bia, ngẩng đầu, đôi mắt thô lố liếc ra, với vẻ không hề ngạc nhiên: 

- Thúy đấy à. Ngại quá, nhà anh đang ăn cơm. Lúc khác nhé. Anh sẽ gọi

Con đàn bà ngó ra, mắt vằn lên ánh dữ tợn, miệng quát to, đay nghiến: 

- Cút. Con điếm

Hai thằng thiếu niên ngó cái túi và chiếc điện thoại trên tay người đàn bà vẻ thèm thuồng một cách trâng tráo. Thằng đàn ông lừ mắt. Rồi vọng ra: 

- Về đi.

Người đàn bà hụt hẫng, loạng choạng như muốn khịu xuống. Ngỡ ngàng nhìn thằng đàn ông ra vẻ trách móc, thêm hờn dỗi... 

Bối rối lặng quay người, bước chân rời rạc đi ra ngõ, để lại đằng sau những tiếng bình phẩm thô tục vẳng từ nhà anh.

Sao lúc này ngõ tối thế, tiếng trao đổi trong các nhà ven đường vọng ra lao xao; họ đang ăn cơm. Đầm ấm quá – mọi ngày, giờ này nàng đã tắm xong, xuống cùng chồng con bày bữa đây.

Càng đi, ngõ càng mấp mô, bây giờ người đàn bà mới thấy sợ theo bản năng. Chuột vẫn thế, ngang nhiên chạy qua, dáng thách thức và dọa dẫm. Người đàn bà bước nhanh hơn, vội vã như chạy. Mấy lần vấp, chân loạng choạng, may không ngã. Đằng xa đã thấy ánh đèn phố hắt vào. 

Người đàn bà chống tay vào bức tường bẩn thỉu, ẩm ướt, ổn định hơi thở gấp, nước mắt chảy dài từ nãy, bây giờ mới thấy mặn, quệt tay lau, lòng thầm an ủi mình: Anh ấy chắc không bạc thế đâu? do sợ vợ mới như vậy chứ. Chắc là thế. Lần gặp sau phải quát răn cho anh ấy một trận mới được. Dạng vợ ấy sao so được với mìnhChả chấp. 

Lẽ ra mình phải rất ghét anh chứ. Anh bội bạc, giả dối với mình không chỉ lần này. Sao vậy nhỉ? Thật khốn nạn cho mình quá!!! Bởi mình muốn anh nhiều lắm. Em lấy chồng chỉ là tồn tại mà thôi, tình cảm em đã trao hết cho anh rồi, anh nhé. Ôi tình dục sao tự do thế. Bên anh, em mới được buông thả bản năng...

Lại đi, người đàn bà nghĩ: Chỉ mong anh ấy nợ nần tiếp để phải dựa vào mình mới được, cho bõ. Ta quen biết nhiều đại gia, người nổi tiếng, mình sẽ thiếu gì tiền – còn thằng chồng đần ở nhà nữa cơ mà. Mai, có lẽ mai anh ấy sẽ gọi cho mình.

May quá, ra khỏi ngõ, ánh đèn đường chói lóa, người đàn bà vuốt mồ hôi mặt, thở phào, tự thấy vững tin hẳn.

Phố xá lung linh, dòng người ồn ã – chen trong đó biết bao kẻ phũ phàng. 

Giời thương kẻ bất lương.

 

Tuấn Long (30/10/2022