Chiều mưa biên giới anh đi về
đâu Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu Kìa rừng chiều âm u rét mướt Chờ người về vui trong giá buốt Người về bơ vơ Tình anh theo đám mây trôi chiều Hoang Trăng còn khuyết mấy hoa không tàn Cờ về chiều tung bay phất phới Gợi lòng này thường thương nhớ nhớ Bầu trời xanh lơi Đêm đêm chiếc bóng bên trời Vầng trăng xẻ đôi Vẫn in hình bóng một người Xa xôi cánh chim tung trời Một vùng mây nước Cho lòng ai thương nhớ ai Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng Người tìm về trong hơi áo ẩm Gợi niềm xa xăm Người đi khu chiến thương người hậu phương Thương màu áo gởi ra sa trường Lòng trần còn tơ vương thanh tướng Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi Đêm đêm chiếc bóng bên trời Vầng trăng xẻ đôi Vẫn in hình bóng một người Xa xôi cánh chim tung trời Một vùng mây nước Cho lòng ai thương nhớ ai Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng Người tìm về trong hơi áo ấm Gợi niềm xa xăm Người đi khu chiến thương người hậu phương Thương màu áo gởi ra sa trường Lòng trần còn tơ vương thanh tướng Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi Lòng trần còn tơ vương khanh tướng Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi
Ai cũng có một dòng sông vắng xa
Trong nỗi nhớ, trong kỷ niệm thiết tha
Tôi cũng có riêng tôi dòng sông
Bao mơ ước in dòng sông nước trong
Bao cay đắng vui buồn trên bến sông
Còn lại đây một nỗi nhớ mênh mông
Dòng sông trôi, dòng sông lại về
Tuổi thơ trôi qua, mãi mãi trôi qua
Ôi người bạn tuổi thơ tóc đã phai mờ
Dòng sông trôi, dòng sông trở lại
Bạn bè ta ai đã chia xa
Như một vòng hoa trôi tới bến vô cùng
Ai cũng có một mùa thu vắng xa
Trong nỗi nhớ, trong kỷ niệm thiết tha
Tôi cũng có riêng tôi mùa thu
Thu xao xuyến trong bàn tay ấm êm
Thu lưu luyến nói cười mỗi sớm mai
Rồi chia tay nhẹ như gió heo may
Mùa thu đi, mùa thu lại về
Tình yêu đi qua, mãi mãi đi xa
Như một vòng hoa trôi tới bến vô cùng
Mùa thu đi, mùa thu trở lại
Tình yêu đi qua, mãi mãi chia lìa
Bạn tình ơi nhớ mãi bến sông này
Nhớ mái chèo khua nước đêm trăng lên
Nhớ con thuyền êm ái ta yêu em
Dòng sông mang mùa thu về đâu?
Tuổi thơ tôi, tình yêu của tôi
Dòng sông mang mùa thu về đâu?
Tình yêu ơi, mùa thu của tôi
1. Làng Tôi của nhạc sỹ Văn Cao, sáng tác năm 1947:
Bài hát
được viết ở nhịp 6/8, điệu valse nhịp nhàng, sâu lắng, giàu tình cảm, bố cục gọn
gàng, chặt chẽ. Nét nhạc chủ đạo phỏng theo nhịp điệu đung đưa của tiếng chuông
nhà thờ.
Bài hát
gồm có 3 lời, như một câu chuyện kể có mở đầu, có dẫn dắt tình tiết và có phần
kết thúc đầy lạc quan và tin tưởng vào ngày mai sáng lạng. Từ điệu luân vũ
cung đình sang trọng của Châu Âu, Văn Cao đã biến thành một điệu valse
bình dị làng quê Việt Nam thật nhẹ nhàng sâu lắng.
Có thể
nói ông là vua nhạc valse thời thập niên 40 với những bài hát valse nổi tiếng
thuộc vào hàng kinh điển Việt Nam như Ngày mùa, Thu cô liêu, Cung đàn xưa, Làng
tôi...
2. Làng Tôi của nhạc sỹHồ Bắc,sáng tácnăm 1949:
Bài hát Làng tôi của Hồ Bắc viết trên cung
trưởng nhịp ¾ cấu trúc gồm 3 đoạn.
Đoạn hai, tác giả khéo dùng các dấu lặng đen để
diễn tả sự bất ngờ, thảng thốt khi quân giặc tràn về cày xới quê hương hoang
tàn
Đoạn ba kết thúc, tác giả hạ cao độ xuống nét
nhạc trầm lắng, giai điệu lôi cuốn tạo hình ảnh âm nhạc rõ nét đầy chất thơ:
rộn ràng tiếng quân đi, bóng mẹ già nhìn theo mến thương, những người con xa
quê hương, người con gái đón quân về...
Bài hát điệu valse lente (chậm) với cấu trúc âm hài
hòa và sinh động, lôi cuốn, tác giả đã khéo sử dụng các cung bậc, các quãng lên
xuống cho âm điệu khác nhau nghe rất cuốn hút rất hòa quyện sinh động nhất là
đoạn cuối đầy hình ảnh vừa hào hùng vừa lãng mạn ...
3. Làng Tôi của nhạc sỹ Chung Quân, sáng tác năm 1952 (khi ông mới 16 tuổi):
Bài hát viết với nhịp 4/4, hành điệu là
Moderato Espressivo (biểu cảm). Vào đầu nét nhạc đã hiện lên một làng quê Việt
Nam rất quen thuộc thanh bình. Giai điệu bài hát rất Việt Nam, gần gũi với
dân ca khi tác giả khéo dùng các nốt luyến rất tinh tế.
Bài hát có giai điệu êm ả, mềm mại, duyên
dáng dựa trên chất liệu âm nhạc dân tộc với lời ca mộc mạc, dung dị, giàu chất
thơ.
Đoạn kết bài hát tác giả dùng các biến âm bất
thường, sử dụng rất nhuyễn những quãng nghịch thật “đắt” (Quãng 2 trưởng, quãng
2 thứ, quãng 7 thứ...) tạo cảm giác lâng lâng khó tả cho ta thấy một hình
ảnh làng quê, dòng sông, cây cầu, lại thấy như nét duyên dáng thiếu nữ
che nghiêng nón lá hay tưởng tượng được một điệu múa dân gian mềm mại...
Bài hát này của Chung Quân phổ biến cùng được ưu thích trong miền Nam trước 1975 và theo đó lan ra hải ngoại sau này, chứ ngoài Bắc ít biết hoặc có biết cũng qua các băng - đĩa nhạc từ ngoài vào.
* Sau khi biên tập, ông đồng ý sửa lại thành “Ôi tiếng Việt
như đất cày, như lụa”.
Nhiều người đọc chữ “bùn” thường
liên tưởng đến “hôi tanh mùi bùn”, nhưng với quan niệm của Lưu Quang Vũ, “bùn”
cũng là một thứ “phù sa”. Từ lớp “phù sa” ấy đã sinh ra bao nhiêu thứ có ích.
Ngay cả loài hoa cao quý và tinh khiết cũng mọc lên từ bùn… cũng như Tiếng Việt
là linh hồn của dân tộc Việt Nam. Nó đã trải qua bao thăng trầm, bầm dập để kết
tinh thành thứ ngôn ngữ trong sáng được lưu truyền qua bao thế hệ. Như câu thơ
“Hồn dân tộc dạy ta làm thi sĩ” cũng là một sự tôn vinh Tiếng Việt của nhà thơ Lưu
Quang Vũ”.
Godiva (Quý bà Godiva; khoảng 980 – 1067) là một nữ Bá tước, vợ của Bá tướcLeofric, là một phụ nữ xinh đẹp đã dũng cảm khỏa thân cưỡi ngựa đi một vòng quanh thành phố Coventry, Anh để chồng giảm thuế nặng cho dân chúng. Godiva còn gọi là Godgifu, nghĩa là "quà tặng của Đức Chúa Trời".
Câu chuyện về hành động quên mình vì nghĩa lớn của Lady Godiva cách đây gần 1000 năm đã trở thành đề tài của rất nhiều tác phẩm thơ, văn, hội họa, điện ảnh...
Huyền thoại về nữ bá tước Godiva đã lưu truyền hậu thế, sức sống lâu bền trong câu chuyện về bà còn nằm ở những tác phẩm nghệ thuật được thực hiện xoay quanh hành động táo bạo để bênh vực dân nghèo. Trong ảnh là bức vẽ nổi tiếng “Lady Godiva” được thực hiện bởi danh họa người Anh John Collier hồi năm 1897.
Bức tượng “Lady Godiva” được thực hiện bởi điêu khắc gia người Anh William Reid Dick hồi năm 1949, tác phẩm đang được trưng bày ở không gian công cộng trong thành phố Coventry - địa danh nơi diễn ra câu chuyện nổi tiếng về nữ bá tước.
Bức tượng được thực hiện từ thế kỷ 19 bởi điêu khắc gia người Anh John Thomas. Tác phẩm đang trưng bày ở viện bảo tàng Maidstone, hạt Kent, Anh.
của em Nguyễn Bích Ngân, học sinh lớp 8A1, Trường THCS Nguyễn Đình Chiểu (Hà Nội) được chia sẻ trên cộng đồng mạng với sự ngạc nhiên quá đỗi của nhiều người vì không nghĩ rằng một nữ sinh 14 tuổi có thể viết được một bài thơ sâu sắc như thế.
Nhiều
khi, trên chặng đường đời, sẽ luôn gặp sự thất vọng, bội bạc, thất bại, thối chí, bất mãn...
Nhưng, thế hệ mình, hệ 6x luôn có một công cụ đặc biệt là niềm động viên lớn -
đó là những bài hát thuở chống Mỹ (dù rằng đây là quá khứ, nay đã là
bạn).
Những
bài hát hào hùng, lạc quan đem lại cho bản thân mình sự động viên tinh thần lớn
để cố gắng vượt qua sự chán nản, thất vọng, thất bại.
Như
bài hát Cô gái mở đường của nhạc sỹ Xuân Giao.
Đi dưới trời khuya sao
đêm lấp lánh
Tiếng hát ai vang động cây rừng
Phải chăng em cô gái mở đường
Không thấy mặt người chỉ nghe tiếng hát
Ơi những cô con gái
đang ngày đêm mở đường
Hỏi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường
Em đi lên rừng cây
xanh mở lối
Em đi lên núi núi phải cúi đầu
Em đi bắc những nhịp cầu
Nối những con đường Tổ quốc yêu thương
Cho xe thẳng tới chiến trường
Cô gái miền quê ra đi
cứu nước
Mái tóc xanh xanh tuổi trăng tròn
Bàn tay em phá đá mở đường
Gian khó phải lùi nhường em tiến bước
Em có nghe tiếng súng
Nơi tiền phương giục lòng
Miền Nam tha thiết gọi
Cả nước ta lên đường
Tiếng nói Bác Hồ trong
tim ngời sáng
Như sao mai lấp lánh rọi núi rừng
Soi cho em đắp chặng đường
Như những đêm ngày mạch máu giao thông
Ôi con đường mới anh hùng
Đêm đã về khuya sương
rơi ướt áo
Tiếng hát em vẫn vọng núi rừng
Mặc bom rơi pháo sáng mịt mùng
Em vẫn mở đường để xe đi tới
Yêu biết bao cô gái
Đêm ngày vui mở đường
Rừng muôn hoa thắm nở
Chẳng có hoa nào bằng
Em đi san rừng em đi
bạt núi
Em như con suối nước chảy không ngừng
Em đang bước tiếp chặng đường
Theo những anh hùng Tổ quốc yêu thương
Góp công cùng chiến thắng thù
Góp công cùng tiền phương chiến thắng thù
Ông là một người con Hà Nội, nhưng lớn lên ở Đà Lạt.
Nhạc sĩ Nguyễn Vũ tên thật là Nguyễn Tuấn Khanh,
sinh năm 1944 tại Hà Nội. Tuy nhiên suốt thời niên thiếu ông sống ở Đà Lạt. Từ
nhỏ, ông đã chơi được nhiều nhạc cụ như guitar, harmonica, piano... và hát cho
Ban thiếu nhi của Đài Phát thanh Đà Lạt. Năm 12 tuổi, đoạt giải nhất đơn ca thiếu
nhi của đài.
Năm 1958, ông và gia đình chuyển vào Sài Gòn. Năm
1965, Nguyễn Vũ có tác phẩm đầu tay là ca khúc Loài Chim Biển nhưng cho
đến hai năm sau ông mới được giới yêu nhạc biết đến nhiều qua loạt ca khúc có
chữ "cuối": Lời Cuối Cho Em, Nhìn Nhau Lần Cuối, Bài Cuối
Cho Người Tình do ca sĩ Elvis Phương trình bày.
Sau 1975, Nguyễn Vũ là cán bộ văn thể mỹ của Xí nghiệp
Dược phẩm Trung ương 22. Từ khoảng 1990 đến nay, ông mở lớp nhạc tại nhà ở quận
Tân Bình, thỉnh thoảng viết nhạc bán cho các trung tâm.
"Bài thánh ca buồn" được viết
vào tháng 10/1972 tại Sài Gòn và ngay lập tức được hãng đĩa Sơn Ca mua độc quyền,
ca sĩ Thái Châu là người đầu tiên thể hiện... "Bài thánh ca buồn" là
một trong những bản nhạc được yêu thích trong các album nhạc Giáng Sinh.
Ca khúc nổi tiếng này kể về kỷ niệm mối tình đơn
phương năm 14 tuổi của Nguyễn Vũ với một cô gái lúc ở Đà Lạt.
Ông cũng nhiều bài hát hay khác là bài : Ga
chiều phố nhỏ....
Thành phố nào nhớ
không anh
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn
Một sáng nào nhớ không
anh
Ngày chủ nhật ngày của riêng mình
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên em trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình sẽ cho mình mãi mãi gần nhau
Rồi từ đó vì cách xa
Duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba
Em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui
Thành phố buồn lắm tơ
vương
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ
Giờ không anh sỏi đá u buồn
Giờ không anh hoang vắng phố phường
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người, quên núi đồi, quên cả tình yêu
Rồi từ đó vì cách xa
Duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba
Em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui
Thành phố buồn lắm tơ
vương
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ
Giờ không anh sỏi đá u buồn
Giờ không anh hoang vắng phố phường
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người, quên núi đồi, quên cả tình yêu
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người, quên núi đồi, quên cả tình yêu