*** Quốc Quân – 2016
Làng tôi lâu rồi không có hội
Trai đinh tứ tán tám phương
Gái gian díu theo phường đi mất nết
Đình chùa thánh phật liêu xiêu.
Làng tôi lâu rồi không có hội
Điệu hò đi cấy buông xuôi
Giăng vẫn sáng nhưng sen thời chết tiệt
Gầu sòng tát cạn thế tình mỉa mai.
Làng tôi lâu rồi không có hội
Yếm đào tơi tả giậu thưa
Mắt lúng liếng nhìn tơ hồng vương vãi
Trông ngóng người về xa xăm.
Làng tôi lâu rồi không có hội
Trống đình bục cả đai hường
Bô lão đêm về hay dạ cổ
Vàng son khóc nỗi hoài lang.
Làng tôi lâu rồi không có hội
Chuông chùa đánh tiếng than van
Người bỗng đâu mọc đầy như cỏ dại
Phật buồn đời đổ bóng xuống lòng sông.
Làng tôi lâu rồi không có hội
Để tôi về tìm tôi
Tìm lại bà răng hạt na bỏm bẻm
Tìm em mũi dãi sụt sùi.
Làng tôi lâu rồi không có hội
Tôi đi hoang suốt cả tháng năm dài
Nụ hồng biếc tay không thèm hái
Biết để tặng ai?
Làng tôi lâu rồi không có hội
Tôi cũng không còn là tôi
Còn mỗi chút tình nhung nhớ
Nhưng làng tôi không có hội đã lâu rồi.
Làng tôi lâu rồi không có hội.
***
...Khi tôi lớn lên, làng tôi hẵng còn đẹp. Con đường chính kéo dài từ đầu làng đến xóm cuối đỏ ối những hàng râm bụt lúp xúp chen chân bên giậu cúc tần biếc xanh vương vấn bụi dây tơ hồng óng ả. Cả những thân cây rưới dại cổ thụ sù xì, bốn mùa cho quả chín mọng, ăn ngọt lật. Phía rìa sông, đầu bến, tre kẽo kẹt ru giấc mộng đêm hè. Trong các lối xóm, ngõ vào nhà cơ man những hàng rào trà mạn. Nhà kiểu cách xén tỉa phô trương, phường giá áo để mộc thô lố nhố. Vườn ai nấy ngập những sắc xanh, ngăn cách bởi phên tre đan vội. Ẩn hiện là những mái ngói thâm nâu, những mái gianh mục mốc và những cư dân còi cọc lắm điều nhưng cũng rất đỗi thân yêu.
Còn như bây giờ, làng tôi khác lắm. Người ta xây nhà tầng chóp nhọn hoặc mái bằng bê tông sống sít đến mức vãi đ*t. Đường làng đang đẹp đẽ như tranh người ta cũng mang cấp phối đá răm ra đổ đè lên. Những bờ rào dâm bụt, cúc tần, trà mạn phát tiệt đi cả, thay vào là tường gạch, tường vôi. Mà lại xây bao theo lối khôn ranh, mỗi nhà bành ra một tý. Đâm ra đường làng bỗng chốc thành con rắn hổ mang đang cố quanh co để lột xác trong mùa cải lão hoàn đồng. Những bụi tre rìa sông đầu bến cũng thôi kẽo kẹt. Thay vào đó là nơi người ta đổ rác rưởi và chôn lấp những cặn bã xấu xa. Và hơn tất cả, cư dân ngày càng thêm lắm điều. Thân yêu, may chăng, cũng chỉ là cái con tiều, mà thôi.
Bỗng chốc, làng tôi trở thành làng văn hóa. Vì những thứ thay đổi kia hay làng tôi có văn hóa thật? Thế còn những làng không được công nhận là văn hóa thì vô văn hóa hết sao? Hay chưa có văn hóa? Tôi chịu. Bởi ở cái xứ sở này, họ phát kiến ra nhiều điều hoang mang lắm, không đâu có và bì kịp.
Tôi may mắn thoát li. Mỗi bận nghĩ về làng là mỗi lần ái ngại. Nhưng đó vẫn là chốn tôi đi về và cũng có thể là nơi an nghỉ.
***


