Càng có tuổi, người ta càng hiểu: bình yên thật sự đôi khi chỉ là một buổi
sáng tĩnh lặng và một chỗ ngồi không ai làm phiền.
Buổi sáng, đa số là đàn ông (chắc thế), thích ngồi
uống trà hoặc ly cà phê một mình vì một số lý do liên quan đến tâm lý, trải
nghiệm sống và nhu cầu cá nhân:
Tìm sự tĩnh lặng:
Sau nhiều năm sống với áp lực công việc, gia đình, xã hội... người ta thường khao
khát những khoảng lặng để nghỉ ngơi tâm trí.
Thưởng thức sự cô đơn tích cực:
Đây không phải là cảm giác cô đơn tiêu cực, mà là một dạng "ở một mình có chất lượng" – giúp ta
suy nghĩ, chiêm nghiệm và cảm nhận cuộc sống sâu sắc hơn.
Không còn nhu cầu chứng tỏ:
Ở tuổi này, đa phần không còn cần chạy theo các mối quan hệ xã giao hay chứng
minh điều gì – hãy thoải mái với chính mình.
Thói quen sống chậm:
Càng lớn tuổi, người ta càng trân trọng những khoảnh khắc bình dị như chén trà,
ly cà phê sáng, tiếng xôn xao ngoài nhà, ánh nắng nhẹ, tiếng líu ríu của lũ
chim… – những điều mà trước kia có thể đã bỏ qua.
Suy ngẫm về cuộc đời:
Ngồi uống một mình là lúc để nhìn lại những gì đã trải qua – thành
công, thất bại, ước mơ, những điều chưa kịp làm... Hoặc chỉ đơn giản là nhận ra
ta thật sự ngu, ngốc kém thông minh trong đa số trường hợp nhớ tới được hoặc đắc ý rung đùi, cười ngây ngô khi hành xử độc đáo.
Cảm giác tự do:
Ngồi một mình mà không bị làm phiền bởi ai, không phải "diễn vai" nào
cả – là sự giải phóng, là “thở”.
Cứ như vậy và chắc chỉ do những lý trên
mà ngồi một mình với chén trà, ly cà phê không còn là cô đơn, mà là lúc để sống
chậm, suy ngẫm và chạm vào chính mình - Là Thiền vậy.
Mình nghĩ đây là một hành động bình thường của sự trưởng
thành nội tâm!