Hiển thị các bài đăng có nhãn Sức khỏe. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sức khỏe. Hiển thị tất cả bài đăng

24/09/2025

Thông tất bất thống – Bất thông tất thống

 


Hồi trẻ, đã được nghe bố mình và các bậc nho gia (Nho gia ngày xưa tường cả Nho, Y, Lý, Số…) đề cập đến câu: “Thông tất bất thống – Bất thông tất thống”.

Đại ý của câu này là: Thông là khí huyết lưu thông không có tắc nghẽn thì sẽ không đau nhức, bệnh tật, mệt mỏi; Thống nghĩa là đau khi khí huyết bị bế tắc, không lưu thông. Cho nên, đau tức, bệnh tật, mệt mỏi đều do khí huyết không lưu thông.

Bẵng đi, rồi do công việc, cuộc sống cuốn đẩy nên quên mất câu này. Dịp rồi, gặp anh bạn là bác sỹ Đông y. Ngồi nói chuyện, anh đề cập đến câu này mình mới nhớ ra và thấy nên thực hành ngay.

Đông y coi Khí là một dạng vật chất cơ bản tạo nên cơ thể (Theo quan niệm xa xưa, cấu tạo cơ thể con người gồm 4 yếu tố tự nhiên là: Nước, Lửa, Gió và Đất hoặc Kim loại); Đông y coi Huyết có vai trò dinh dưỡng, nuôi cơ thể.

Đông y muốn người ta thông khí, huyết thì cần cân bằng Âm – Dương, vận động thường xuyên máu sẽ lưu thông trơn tru, đưa dưỡng khí và dinh dưỡng đi tới tất cả các tế bào trong cơ thể; đồng thời đào thải khí thải, cặn bã, độc tố ra ngoài.

Thực tế, ngày nay người ta ăn uống quá độ, thức ăn, môi trường ô nhiễm, lại ít vận động – dinh dưỡng như củi trong bếp không đủ ô xy nên khói bụi mù mịt gây bệnh tật nảy sinh như ung thư, gout, tiểu đường, gan nhiễm mỡ rồi đến đau nhức xương khớp, tim mạch, não…

Sau đêm dài nghỉ ngơi lẽ ra cơ thể nhẹ nhàng, khỏe mạnh nhưng ở nhiều người, nhất là những người có tuổi lại hay đau nhức xương khớp. Do các khớp bị thoái hóa, nhạy cảm với thay đổi của thời tiết nên cơ thể tạo ra cơ chế tự bảo vệ, cơ sẽ co lại làm máu kém lưu thông, tế bào thiếu ô xy, chứa nhiều yếm khí vậy là đau thôi.

Đó chính là: Bất Thông tất Thống.

Vậy, ta ngộ ra là phải mọi cách làm khí huyết lưu thông như chịu khó vận động, xoa bóp, chườm nóng; châm cứu, bấm huyệt để kích thích dẫn truyền thần kinh.

Với người có tuổi thì nên ăn uống hợp lý, uống thuốc đầy đủ và chịu khó thở sâu, thở đúng cách theo Thái cực quyền, Yoga, khí công .v.v.

Chân thành mong mọi người chúng ta đều Vui – Khỏe – An Lành.

 

12/08/2025

Buổi nói chuyện trước khi chết

 ST

 


Dr. Richard – 40 tuổi, bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, triệu phú – đã chia sẻ về cuộc đời mình trước sinh viên năm nhất tại Trường Đại học Y vào ngày 19/01/2012:

“Chào buổi sáng.

Giọng tôi hơi yếu, mong mọi người thông cảm.

Tôi là Richard – một bác sĩ.

Hôm nay tôi chỉ muốn chia sẻ một chút về cuộc đời mình.

Tôi rất biết ơn thầy cô đã mời tôi đến đây, vì ngoài các bài học về nha khoa mà các bạn đang học, tôi nghĩ có một số điều khác đáng để lắng nghe.

Từ nhỏ tôi đã là một “sản phẩm hoàn hảo” của xã hội hiện đại – đúng chuẩn thành công.

Sinh ra trong cảnh nghèo, nhưng tôi lớn lên trong môi trường truyền thông, nơi người ta định nghĩa hạnh phúc là sự thành công, mà thành công thì lại đồng nghĩa với tiền bạc.

Tôi đã mang trong mình một khát vọng ganh đua rất lớn.

Tôi không chỉ là học sinh xuất sắc, mà còn muốn là người giỏi nhất trong mọi lĩnh vực.

Tôi phải đoạt giải, phải mặc đồng phục đẹp, phải có huy chương – càng nhiều, càng tốt.

Tôi học Y, và tất nhiên, tôi theo ngành “đắt giá” – phẫu thuật thẩm mỹ.

Tôi được cấp học bổng sang Singapore, nghiên cứu về điều trị mắt bằng laser.

Rồi tôi thấy cơ hội thực sự là ở ngành làm đẹp – nên tôi bỏ dở chuyên khoa và mở phòng khám thẩm mỹ riêng.

Và tôi thành công rực rỡ.

Tôi kiếm hàng triệu USD trong một năm.

Phòng khám phát đạt đến mức phải thuê thêm 4 bác sĩ.

Tôi mở thêm chi nhánh ở Indonesia – phục vụ tầng lớp thượng lưu.

Thời gian rảnh?

Tôi tham gia CLB xe thể thao. Chạy xe đua xuyên biên giới sang Malaysia bằng chiếc SUV độ hàng trăm nghìn đô. Tôi mua Ferrari F430 màu bạc – bạn tôi là chủ ngân hàng thì đi bản màu đỏ.

Tôi bắt đầu sưu tầm bất động sản.

Tôi sống giữa tiền bạc, danh tiếng và sắc đẹp. Bạn gái tôi từng là hoa hậu hoàn vũ. Tôi ăn ở những nhà hàng có đầu bếp Michelin.

Tôi nghĩ mình đang đứng trên đỉnh của thế giới.

Cho đến một ngày…

Khoảng tháng 3 năm ngoái, tôi bắt đầu đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại ngồi nhiều. Tôi đến bệnh viện nơi bạn tôi làm việc để chụp MRI. Bạn tôi nói thẳng: “Có dấu hiệu ung thư di căn ở xương sống.”

Tôi sững sờ. Tôi không thể tin nổi. Hôm trước còn chạy bộ được cơ mà!? Hôm sau tôi đi chụp PET scan – kết luận:

Ung thư phổi giai đoạn cuối (Stage IV). Di căn lên não, gan, thận và cột sống.

Tôi – người tưởng chừng như có tất cả – Lúc đó – mới biết mình chẳng còn gì.

Tôi nhìn phim CT và thấy hàng ngàn nốt nhỏ li ti phủ đầy phổi – gọi là miliary tumor.

Bác sĩ bảo – ngay cả dùng hóa trị thì tôi cũng chỉ còn 3–4 tháng.

Tôi suy sụp.

Tôi nghĩ mình có nhà, có xe, có danh tiếng, có mọi thứ…

Nhưng không thứ gì cứu được tôi.

Tôi từng nghĩ tiền sẽ mua được hạnh phúc.

Giờ đây, tôi hiểu rằng những chiếc Ferrari, nhà lầu hay danh tiếng – không thể nào khiến tôi mỉm cười nổi nữa.

10 tháng qua – những giây phút hạnh phúc thật sự của tôi – không phải là khi lái siêu xe, không phải khi ký hợp đồng triệu đô. Mà là khi tôi được bạn bè, người thân ôm tôi khóc, ngồi bên tôi cười, nghe tôi chia sẻ, và im lặng cùng tôi vượt qua đau đớn.

Tôi từng nghĩ mình đang “khoe” thành quả. Nhưng bây giờ tôi biết – tôi chỉ đang phô bày bản ngã và lòng kiêu hãnh.

Tôi từng làm việc ở khoa ung thư khi còn thực tập. Tôi gặp bệnh nhân đau đớn, thở oxy từng nhịp. Nhưng với tôi lúc ấy – đó chỉ là “công việc”. Tôi không thực sự cảm nhận được nỗi đau của họ. Giờ đây – khi chính tôi phải hóa trị, khi tôi phải đối mặt với cái chết – tôi mới thực sự hiểu thế nào là “bệnh nhân”.

Nếu có ai hỏi tôi:

“Nếu được sống lại, anh có thay đổi điều gì không?”

Tôi sẽ nói: Có. Tôi sẽ quan tâm hơn, biết lắng nghe hơn. Tôi sẽ không đánh giá người khác bằng đồng tiền. Tôi sẽ làm bác sĩ – đúng nghĩa – để chữa bệnh và xoa dịu nỗi đau.

Tôi có 2 điều muốn nhắn gửi:

Thành công và giàu có không sai. Nhưng nếu để những điều đó định nghĩa con người bạn, bạn sẽ không thể chịu nổi khi đánh mất chúng. Đừng quên lý do bạn trở thành bác sĩ. Bệnh nhân không phải là “nguồn thu”. Đừng kê đơn vì lợi nhuận. Hãy đối xử với họ như con người – với trái tim biết đồng cảm.

Tôi đang hóa trị lần thứ 5. Nó rất kinh khủng. Tôi không muốn bất kỳ ai phải trải qua những gì tôi đang phải trải qua. Tôi không ăn uống được.

Nhưng tôi vẫn đến thăm các bệnh nhân ung thư khác, vì tôi hiểu được họ. Dù đã quá muộn – tôi vẫn muốn làm gì đó có ý nghĩa.

Các bạn có cả một tương lai tươi sáng. Tôi chỉ muốn các bạn nhớ:

Bệnh nhân là con người thật, đang thật sự đau đớn.

Không phải chỉ người nghèo mới đau khổ – người giàu có khi còn khổ hơn.

Một chút thấu cảm của bạn – có thể là ánh sáng trong địa ngục của họ.

Tôi sắp chết – nhưng tôi cảm thấy… tôi vừa mới bắt đầu sống. Những người quan tâm đến tôi lúc này – mới chính là những người tôi trân quý.

Nếu tôi có thể sống lại – tôi sẽ sống khác.

Trong một cuốn sách có câu:

“Tất cả chúng ta đều biết mình sẽ chết. Nhưng chẳng ai thực sự tin điều đó. Nếu tin, chúng ta đã sống khác đi rồi.

Đừng sống như tôi đã từng. 

Hãy sống như tôi đang sống – dù chỉ còn vài tháng để sống.

Xin cảm ơn vì đã lắng nghe.

Nếu có ai muốn hỏi, tôi sẵn sàng chia sẻ thêm.

- Bác sĩ Richard qua đời ngày 18.10.2012