Gần đây, chúng ta thường nghe thấy nói nhiều về dòng nhạc
Bolero. Có lẽ nhiều người sẽ liên tưởng đến dòng nhạc Vàng trước 1975 ở trong
Nam. Nhưng thật ra hai dòng nhạc này có sự khác biệt, các bạn chịu khó tìm hiểu
sẽ thấy.
Bolero xuất xứ từ Tây Ban Nha từ thế kỷ 18 và được các nhạc sỹ như Chopin (Ba Lan, 1810 – 1849), Bizet (Pháp, 1838 – 1875) và Debussy (Pháp, 1862 – 1918) sử dụng viết các chương trong các khúc hòa tấu và nhạc kịch của mình và chỉ hạn hẹp trong giới quý tộc thưởng thức.
Nhưng khi Bolero du nhập vào Nam Mỹ từ tk 19, nó đã được
đón nhận nồng nhiệt bởi tính lãng mạng, phóng khoáng và trở thành âm nhạc của
đại chúng. Ở đây, bolero biến tấu thành các điệu bolero, rumba, rumba bolero, mambo, calypso,
baiao; kể cả tango, tango habanera, chachacha.
Ở Việt Nam, nhạc sỹ tài hoa kiêm nhà nghiên cứu âm nhạc Nguyễn Trọng Nghĩa đã sáng tác bản rumba bolero đầu tiên năm 1952 với cái tên Nắng chiều. Bản nhạc thành công và nổi tiếng cho đến tận bây giờ, tạo thành một xu hướng sáng tác của nhiều nhạc sỹ miền Nam khi ấy.
Nó có sức thuyết phục và cuốn hút người nghe đến nỗi, năm
1958, nữ ca sĩ Nhật Bản Satsuki Midori gặp Lê Trọng Nguyễn và xin dịch bài hát
sang ca từ tiếng Nhật với tựa đề Việt
Nam tình ca, thu thanh ở Tokyo. Năm
1960, nữ ca sĩ Đài Loan Kỷ Lộ Hà cũng đã gặp ông xin phép,
hát và thu thanh với ca từ tiếng Quan thoại do Thận Chi viết; tựa đề ca khúc
là Tịch dương.
Sau đó, Nắng chiều còn được dịch qua tiếng Anh, tiếng
Thái và tiếng Khmer với nhiều ca sĩ hát, trở thành một bài Á châu tình ca!
Năm 1953 , Nguyễn Trọng Nghĩa soạn hoà âm và phối khí cho
dàn nhạc với giọng hát của danh ca Minh Trang bằng đĩa than 33 tours do Hãng
đĩa Việt Nam (Sài Gòn) sản xuất.
Xin trân trọng giới thiệu tới các bạn lời và giai điệu
của bài hát này:
Qua bến
nước xưa lá hoa về chiều
lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
khi đến cuối thôn chân bước không hồn
Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ.
Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy
Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh.
Anh nhớ bước em khi nắng vương thềm
Má em mầu ngà tóc thề nhẹ bay
Nay anh về qua sân nắng
chạnh nhớ câu thề tim tái tê
chẳng biết bây giờ
người em gái duyên ghé về đâu
Nay anh về nương dâu úa
giọng hát câu hò thôi hết đưa
hình bóng yêu kiều
kề hoa tím biết đâu mà tìm.
Anh nhớ xót xa dưới tre là ngà
Gợn buồn nhìn anh em nói: "Mến anh!"
Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi
Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét