Trời Đông, đồng rộng, gió hanh hao
Cỏ tàn, những nấm mộ ngơ ngác quạnh
hiu
Những gương mặt đi qua tôi mịt mờ
Theo từng ngày gió cuốn trôi
Cơn men vỗ quanh hơi thở
Như ngày đã qua hay ngày chưa đến
Như ngày bỏ quên, như ngày tìm kiếm
Tiếng thở vô ưu trầm xuống cỏ sâu
Giấc mơ thoáng qua trời xanh mấy đợt
Khi thức giấc thấy quanh mình đầy gió
Tôi gọi đò sang bến nhớ bên kia
Sông xô thuyền trôi tới miền quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét