11/05/2015

NHƯ THẾ NÀO LÀ THÀNH ĐẠO?

 (Đã đăng trên báo NỘI SAN VÔ ƯU năm Tân Tỵ 2001
của GIÁO HỘI PHẬT GIÁO TỈNH DAKLAK )



Để trả lời câu hỏi nêu trên, trước hết xin mời các bạn lưu ý câu chuyện Thái Tử Sĩ Đạt Ta thành Đạo như sau:



-Cách đây 2544 năm, Thái Tử sĩ Đạt Ta (shiddharta) con Vua Tịnh Phạn, lìa bỏ tất cả, trốn khỏi hoàng cung vào ở trong rừng để tu hành, vì những lý do như sau:



1.-Thấy biết rõ “ngũ dục lạc thế gian (Tài, Sắc, Danh, Thực, Thùy) không bao giờ làm cho con người thỏa mãn được. Bởi vì “nước dâng thuyền cao”.
2.-Thấy Sanh – Lão – Bệnh – Tử là những nỗi thống khổ của con người, không có một ai tránh khỏi!
3.-Chỉ có tu hành mới mở được cái “Gút Chết” của Sanh – Lão – Bệnh – Tử, để cứu mình và cứu người thoát ly biển khổ sanh tử mà thôi.



Sau khi cạo bỏ râu tóc, Thái Tử đã lặn lội khắp nơi để tìm thầy học Đạo, nhưng không gặp được một vị cao nhân nào cả! Cho đến một hôm, Thái Tử tình cờ gặp được năm anh em ông Kiều Trần Như. Do nhân duyên đó, Thái Tử bắt đầu tu tập khổ hạnh bằng cách mỗi ngày chỉ ăn có một hạt mè mà thôi!
Theo kinh sách để lại, vì Thái Tử tu tập khổ hạnh như vậy, nên thân thể của Thái Tử chỉ còn da bọc xương, hễ rờ trước bụng là đụng sau lưng, còn rờ sau lưng là đụng trước bụng! Thế mà, Thái Tử vẫn không chút sờn lòng nản chí trong công việc tiến tu!



Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, từ ngày Thái Tử xuất gia tính đến nay đã gần 6 năm rồi! Một hôm, nghe có hai vị đạo sư nổi tiếng đương thời: Alara Kalama và Uddaka Ramaputta, Thái Tử liền lập tức tìm đến nơi, học hỏi với ông Alara Kalama không bao giờ là chứng đạt được Vô Sở hữu xứ. Kế đó, Ngài đang học với ông Uddaka Ramaputta cũng chỉ với thời gian ngắn là chứng đạt được Phi tưởng phi phi tưởng xứ.



Nhưng, lúc bấy giờ Thái Tử lại nhận thấy pháp tu của vị thầy nói trên không có đủ khả năng mở cái “Gút Chết” của Sanh – Lão – Bệnh – Tử, nên Thái Tử lại bỏ ra đi, đến vùng núi Dungsiri thuộc vùng Uruvela , ngồi dưới gốc cây Pippala (Bồ Đề) tự mình dụng công để thân chứng cho được những ảo bí trong tâm. Thái Tử cứ tu tập như vậy cho đến ngày thứ 49, vào buổi sáng sớm ngày mùng 8 tháng chạp (12) năm 544 trước Công Nguyên. Ngài liền được Đại Ngộ (Triệt Ngộ) khi Sao Mai vừa mới mọc ở phĩa Đông. Thế là Thái Tử Sĩ Đạt Ta đã được Thành Đạo (= thành Phật), Ngài trịnh trọng tuyên bố rằng:



Lạ thay! Lạ thay! Tất cả chúng sanh đều có đầy đủ đức tướng trí tuệ Như Lai. Nhưng vì Vọng tưởng chấp trước nên không chứng được. Nếu lìa vọng tưởng thì Vô sư Trí, Nhứt Thiết Trí… sẽ hiện bày, tha hồ mà thọ dụng”.



Sao? Giờ đây, đọc lại câu chuyện nói về việc Thành Đạo của Thái Tử Sĩ Đạt Ta, các bạn thấy thế nào và có cảm nghĩ gì?



Có phải chăng, Thái Tử Sĩ Đạt Ta nhờ Tọa Thiền (Tu Tâm) nên được Ngộ Đạo, Chứng Đạo và Thành Đạo (Thành Phật)? Vì lý do gì hay nguyên nhân nào mà Đức Thế Tôn mở bày chỉ rõ cho mọi người biết chỗ tu chứng của Ngài, vừa khi Thành Đạo?



Cũng xin được hỏi, tại sao bốn chúng Phật tử thời nay đều nói mình Tu Tâm, nhưng khi được hỏi, “Tâm là cái gì và ở đâu” thì ít có ai trả lời cho người hỏi được hài lòng toại ý!? Giả sử các bạn không biết Tâm là cái gì và ở đâu, thử hỏi các bạn phải tu làm sao đây!?



Thực ra, muốn biết Tâm là cái gì và ở nơi nào, đâu có gì khó. Các bạn chỉ cần bắt chước Thái Tử Sĩ Đạt Ta tìm một nơi thanh vắng ngồi yên, nhắm hai con mắt thịt lại rồi dùng con mắt tâm (tâm nhãn) hướng vào trong Thân quan sát cho thật kỹ, các bạn sẽ thấy trong đó có đủ thứ như: có nói, cười, có la khóc, có hội chợ, đua thuyền, đá banh, nhảy múa, ca hát, nghĩ nầy nghĩ nọ, nghĩ bậy tưởng bạ, có thầy trò Tam Tạng đi thỉnh kinh và công chúa Hoàn Châu… lăng xăng lộn xộn, thì thì thầm thầm, rối rối rít rít suốt cả ngày lẫn đêm, không bao giờ chịu ngừng dứt! Thế là các bạn đã thấy biết được cái Tâm Vọng tưởng điên đảo của chính mình rồi vậy.



Nói Tu tâm là tu cái Tâm Vọng tưởng điên đảo nầy đấy. Thay vì nói “Tu Tâm”, chúng tôi nói là: “Trị tâm bệnh”. Vậy , Tâm của các bạn có bệnh không? Nếu như thấy có bệnh, cần phải được chữa trị ngay càng sớm càng tốt. Tại sao? Tại vì, kinh có nói: “Thân người khó được, Phật pháp khó nghe” . do đó, nếu như không khéo hiểu biết, thì một kiếp được làm người trôi qua rất uổng!?



Nhưng “Tu Tâm” hay “Trị Tâm Bệnh” như thế nào mới được Ngộ Đạo, Chứng Đạo và Thành Đạo?



Theo lời dạy của Đức Thế Tôn khi vừa mới Thành Đạo, trong Tâm Linh của bất cứ người nào cũng có chứa đựng vô số năng lực phước huệ (Công Đức) như: Vô Sư Trí, Phật Tri Kiến, Tam Minh, Ngũ Nhãn, Lục Thông… chỉ vì Vọng tưởng Tạp niệm làm chướng ngại phủ kín che lấp, nên không hiển lộ được.



Cho nên, muốn đạt được của báu vô giá, điều cơ bản nhất là, các bạn phải có một Pháp tu  cho tốt để tiêu diệt Vọng tưởng Tạp niệm mới thấy được vật báu vô giá trong vũ trụ là: “Chân Như”. Mà thấy được Chân Như tức là Ngộ Đạo, vì Chân Như hay Đạo, Chơn Tâm, Phật Tánh, Pháp Thân, Vô Sư Trí, Phật Trí Kiến, Bản Lai Diện Mục… là căn bản của muôn pháp, nguồn gốc của vạn vật.



Nhưng, Vọng tưởng  Tạp niệm là cái gì, và phải dùng pháp tu nào mới có thể tiêu diệt được chúng?



Vọng tưởng Tạp niệm là những thứ Tự ngôn Tự ngữ, mơ mơ hồ hồ, chợt có chợt không, ở trên đã nói sơ sơ rồi. Chính nó và Tam chướng (Nghiệp chướng, Báo chướng, Phiền não chướng)… đều là sản phẩm của Vô minh (=Hoặc + Nghiệp + Khổ), là động cơ dẫn dắt chúng sanh trôi lăn trong 3 cõi 6 đường từ vô thỉ nhẫn nay! Nếu đem so sánh với bom nguyên tử, thì nó còn nguy hiểm hơn bom nguyên tử gấp muôn vạn lần! Nếu không diệt sạch nó mà muốn thoát ra khỏi sức hút của Vũ Trụ Cảm Giác hay ra khỏi vòng Luân hồi để được tự tại giải thoát, thì chẳng khác gì “trèo cây bắt cá” vậy!



Chính vì thế cho nên, các bạn phải có một Pháp Tu có đủ khả năng tiêu diệt Vô Minh mới có thể mở được cánh cửa giải thoát . nhưng, trong kinh sách Phật giáo chỉ thấy nói, Thái Tử Sĩ Đạt Ta ngồi dưới cội cây Bồ Đề, hướng vào trong tâm dụng công 49 ngày là được Dại Ngộ (nắm bắt được Chân Như), chớ không thấy nói tới việc Ngài dụng công như thế nào, hoặc dùng phương pháp gì để tiêu diệt Vọng tưởng Tạp niệm cả! Cho nên, người tu theo Phật xưa nay, phải lâm vào cảnh dở khóc dở cười, vì tiến cũng không được mà lùi cũng không xong!!. Có thể nói, điều đó là lý do để bốn chúng Phật tử “kính trọng Thiền, mà phải xa lánh Thiền” quay sang tu theo Tịnh độ, cầu đức Phật A Di Đà và Thánh chúng tiếp cho họ một tay!?



Chỉ có Diệu Pháp Giải Thoát, mới là chiếc thuyền từ rộng lớn độ khắp chúng sinh thoát ly biền khổ. Nếu, các bạn đủ niềm tin vào nó, thì sẽ được cứu, chắc chắn không nghi. Bằng cớ là trong thời gian gần đây, đã có rất nhiều huynh đệ nhờ dùng nó để hạ thủ công phu, nên được giáp mặt với “Chân như” hay thấy được Pháp thân. Nói cách khác là được Ngộ Đạo hay Kiến Tánh hoặc thấy được đầu đường về Niết Bàn! Nếu các bạn chưa tin, hãy tu thử một thời gian chừng 5 đến 7 tháng xem sao, chỉ tốn mất thời gian  chớ đâu có tốn đồng xu cắt bạc nào mà sợ!?



Nói tóm lại, giáo pháp duy nhất của Đức Thế Tôn, là để dạy cho chúng sanh biết cách tiêu diệt Vọng tưởng Tạp niệm khó trị trong Tâm Linh. Nếu, các bạn biết cách dụng công “không gấp không hướn, có làm có nghĩ, bám chặt không bỏ dở”. Nghĩa là, vận dụng pháp tu một cách linh hoạt, sinh động cho tăng dần số lần và thời lượng thấy được Chân Như hay Pháp Thân (=bản thể của vạn vật), để rồi luôn sống với nó (=thể nhập). Sau đó, các bạn cũng là Chân Như hay là Pháp Thân, có năng lực biến cải vạn vật rồi sinh ra muôn vật…!!



Thiền Sư THÍCH THANH PHƯỚC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét