Bùi Mai Thành
Chợt nhớ về cái thời mười tám tuổi
Thuở đèo nhau rong ruổi khắp nẻo đường
Tuổi học trò đầy ắp những nhớ thương
Tim rạo rực như vầng dương mùa hạ.
Kỷ niệm ấy sao giờ xa xôi quá
Hạ bây giờ rỉ rả tiếng ve than
Hồn xanh xao gọi nhung nhớ ngập tràn
Thả hoài niệm lang thang miền ký ức.
Ta vẫn nhớ những con đường đỏ rực
Cánh phượng hồng náo nức mỗi mùa thi
Tay trong tay sao chẳng nói điều gì
Thầm ước phút chia ly đừng vội tới.
Tháng năm ấy giờ đã xa diệu vợi
Người và ta hai lối chẳng chung đường
Cánh phượng buồn giờ héo úa thê lương
Như luyến tiếc như vấn vương... hạ cũ.
Mùa hạ hỡi! Chờ ai mà ủ rũ?
Mặc rêu phong giăng phủ kín sau hè
Trưa oi nồng khắc khoải giọng bầy ve
Khơi dĩ vãng tái tê sầu trong dạ.
Người giờ ở phương trời nào xa lạ
Có nhớ về mùa hạ của ngày xưa?
Hay nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa?
Hay xóa hết như chưa từng thân thiết?
Bao hạ tới khơi nỗi sầu ly biệt
Nghe mênh mang nuối tiếc... Hạ xưa ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét