Trong
thiên hạ, được một tri kỷ, có thể không ân hận rồi.
Người ta cho là bận rộn
thì mình coi là thảnh thơi, có như vậy mới có thể bận rộn cái mà người ta cho
là thảnh thơi.
Không có cái gì vui bằng
nhàn, nhàn không phải là không làm một việc gì. Có nhàn mới đọc được sách, mới
đi coi được những thắng cảnh, mới giao du được những bạn bè có ích, mới uống
rượu được, mới viết sách được. Có cái vui nào lớn hơn vậy nữa?
Mây được mặt trời chiếu
vào rồi mới thành ráng, suối treo vào đá rồi mới thành thác. Cũng là vật đó mà
gởi vào một cái khác thì có tên khác. Cho nên cái đạo bạn bè rất đáng quí.
Nói chuyện với bạn uyên
bác như đọc sách lạ, nói chuyện với bạn phong nhã như đọc thi văn của danh
nhân, nói chuyện với bạn nghiêm cẩn, đạo đức như đọc kinh truyện của thánh
hiền, nói chuyện với bạn hoạt kê như đọc tiểu thuyết truyền kì.
Kẻ sĩ nên có bạn thân.
Bạn thân bất tất phải là bạn thề sống chết có nhau. Thường thì bạn thân là bạn
cách xa nhau trăm ngàn dặm vẫn có thể tin nhau, không nghe những lời người ta
nói xấu về bạn. Việc nào nên làm, nên ngưng thì thay bạn mà mưu tính quyết
đoán; hoặc những lúc lợi hại, giúp bạn mà không cho bạn biết, cứ hết lòng vì
bạn mà không lo rằng bạn có hiểu mình không.
Tìm tri kỷ trong chỗ bạn
bè là việc dễ, tìm tri kỷ trong chỗ thê thiếp là việc khó, tìm tri kỷ trong chỗ
vua tôi càng khó nhất.
Diễn được những ý người
trước chưa diễn mới là sách lạ; nói được những điều khó nói về vợ con, mới là
bạn thân.
Ở thôn quê, có được bạn
tốt thì càng thích... Trong số bạn bè, người nào làm thơ được là quí nhất, rồi
tới người nào nói chuyện được, rồi tới người nào ca hát được, sau cùng mới tới
hạng người biết những trò chơi trong xã hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét