08/04/2025

Đạo đức kinh của Lão Tử (bản tóm tắt)

 

Theo bản dịch tiếng Anh của Stan Rosenthal.

 


 

1. Có một vật hỗn độn mà thành trước cả trời đất. Nó yên lặng, vô hình, đứng một mình mà không thay đổi vĩnh cửu, vân hành khắp vũ trụ không ngừng, có thể coi nó nó là mẹ của vạn vật trong thiên hạ. Ta không biết tên nó là gì, tạm đặt tên cho nó là đạo.

2. Đạo trời không tranh mà khéo thắng, không nói mà khéo đáp, không gọi mà vạn vật tự tới, bình thản vô tâm mà khéo mưu tính mọi việc. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.

3. Lời nói chân thật thì không hoa mỹ, lời nói hoa mĩ thì không chân thật. Người thiện thì không cần phải biện giải [vì hành vi tốt rồi], người nào phải biện giải cho mình là người “không thiện”. Người biết thì không nói, người nói là người không biết.

4. Người ta sinh ra thì mềm yếu mà khi chết thì cứng đơ. Thảo mộc sinh ra thì mềm dịu mà khi chết đi thì lại khô cứng. Cho nên cứng mạnh là cùng loài với chết, mềm yếu là cùng loài với sống. Vì vậy binh mạnh thì không thắng, cây cứng thì bị chặt. Cứng mạnh thì phải ở dưới, mềm yếu lại được ở trên.

5. Mạnh mẽ về dám làm [tức quả cảm, cương cường] thì chết, mạnh mẽ về không dám làm [tức thận trọng, nhu nhược] thì sống. Hai cái đó cùng là mạnh mẽ, mà một cái thì được lợi, một cái lại bị hại; ai mà biết được tại sao trời lại ghét cái đó [quả cảm, cương cường]?

6. Người nào hứa một cách dễ dàng quá thì khó tin được, người nào cho việc gì cũng dễ làm thì sẽ gặp nhiều cái khó. Cho nên người hiểu đạo coi việc gì cũng khó mà rốt cuộc không gặp cái gì khó.Cái có từ cái không mà ra. Không có nghĩa là không có gì cả nhưng phải có cái gì thì mới có cái không có.

7. Cái gì an định thì dễ nắm, giòn thì dễ vỡ, nhỏ thì dễ phân tán. Ngăn ngừa sự tình từ khi chưa manh nha, trị loạn từ khi chưa thành hình.

8. Cây lớn một ôm, khởi sinh từ một cái mầm nhỏ; đài cao chín tầng khởi đầu từ một sọt đất, đi xa ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân.Người ta làm việc , thường gần tới lúc thành công thì lại thất bại, vì không cẩn thận như lúc ban đầu, dè sau như trước thì không hỏng việc.

9. Người hiểu đạo trị thiên hạ theo chính sách vô vi, giữ thái độ điềm đạm. Xem cái nhỏ cũng như cái lớn, cái ít như nhiều, lấy đức báo oán. Giải quyết việc khó từ khi còn dễ, thực hành việc lớn từ khi còn nhỏ [vì việc khó trong thiên hạ khởi từ chỗ dễ, việc lớn khởi từ nhỏ]. Cho nên thánh nhân trước sau không làm việc gì lớn mà thực hiện được việc lớn.

10. Đạo lớn bị bỏ rồi mới có nhân nghĩa, mưu trí xuất hiện rồi mới có trá ngụy, gia đình bất hòa rồi mới sinh ra hiếu từ, nước nhà rối loạn rồi mới có tôi trung.

11. Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm; thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm [Luật thiên nhiên không có tình thương của con người, cứ thản nhiên, vô tâm với vạn vật, mùa xuân tươi tốt, mùa đông điêu tàn…].Khoảng giữa trời đất như cái ống hơi; hư không mà không kiệt, càng chuyển động hơi lại càng ra. Càng nói nhiều lại càng khốn cùng, không bằng giữ sự hư tĩnh.

12. Muốn cho vật gì thu rút lại thì tất hãy mở rộng nó ra đã. Muốn cho ai yếu đi thì tất hãy làm cho họ mạnh lên đã. Muốn phế bỏ ai thì tất hãy đề cử họ lên đã. Muốn cướp lấy vật gì thì tất hãy cho đã. Hiểu như vậy là sâu kín mà sáng suốt. Vì nhu nhược thắng được cương cường.

13. Ngũ sắc làm cho người ta mờ mắt; ngũ âm làm cho người ta ù tai; ngũ vị làm cho người ta tê lưỡi, ruỗi ngựa săn bắn làm cho lòng người ta mê muội, vàng bạc làm cho hành vi người ta đồi bại. Cho nên bậc đắc đạo cầu no bụng mà ko cầu vui mắt, bỏ cái xa xỉ, đa dục mà chọn cái chất phác, vô dục. Bậc đắc đạo bận áo vải thô mà ôm ngọc quý trong lòng.

14. Trời đất trường cửu. Sở dĩ trời đất trường cửu được là vì không sống riêng cho mình, nên mới trường sinh được.Vì vậy thánh nhân [người đắc đạo] đặt thân mình ở sau mà thân lại được ở trước, đặt thân mình ra ngoài mà thân mới còn được. Như vậy chẳng phải vì thánh nhân không tự tư mà thành được việc riêng của mình ư ?

15. Người quân tử gặp thời thì mặc áo gấm mà ngồi xe ngựa, không gặp thời thì mặc áo vải thô mà đi chân đất.

16. Không trọng người hiền để dân không tranh, không quý của hiếm để dân không trộm cắp,không phô bày cái gì gợi ham muốn, để lòng dân không loạn.Chính trị của thánh nhân là làm cho dân lòng thì hư tĩnh, bụng thì no, không ham muốn, không tranh giành, xương cốt thì mạnh.Khiến cho dân không biết, không muốn mà bọn mưu trí thì không dám hành động. Theo chính sách vô vi thì mọi việc đều trị.

17. Không học thì không phải lo. Càng theo học thì mỗi ngày dục vọng, “hữu vi” càng tăng, theo đạo thì mỗi ngày dục vọng càng giảm, vô vi càng tăng.

18. Ta có ba vật báu mà ta ôm giữ cẩn thận, một là lòng nhân ái, hai là tính tiết kiệm, ba là không dám đứng trước thiên hạ.

19. Vì nhân ái mà sinh ra dũng cảm, vì tiết kiệm mà sinh ra sung túc, rộng rãi, vì không dám đứng trước thiên hạ mà làm chủ được thiên hạ. Nếu không nhân ái mà mong được dũng cảm, không tiết kiệm mà mong được rộng rãi, không chịu đứng sau mà tranh đứng trước người thì tất hỏng việc. Trời muốn cứu ai thì cho người đó lòng nhân ái để tự bảo vệ, lấy lòng nhân ái mà giúp người đó.

20. Người sáng suốt nghe đạo thì gắng sức mà thi hành, người bình thường nghe đạo thì nửa tin nửa ngờ, người tăm tối nghe đạo thì cười rộ. Nếu không cười thì đạo đâu còn là đạo nữa ?

21. Nước là vật cực mềm mà lại thắng được vật cực cứng là đá [nước chảy đá mòn]. Nước là vật cực kì mềm mại, nó luôn tìm chỗ thấp mà tới [khiêm nhường], ngày đêm chảy không ngừng, bốc lên thì thành mưa, chảy xuống thì thành sông rạch, thấm vào lòng đất để nuôi vạn vật. Tự nó không ngừng biến đổi, lại sinh ra mọi loài. Nó không tranh với ai, lựa chỗ thấp mà tới, gặp cái gì cản thì nó uốn khúc mà tránh đi, cho nên đâu nó cũng tới được.

22. Vật gì bén nhọn thì dễ gẫy. Ráng giữ cho chậu đầy hoài, chẳng bằng thôi đi; con dao cố mài cho bén nhọn thì lại không bén lâu.Vàng ngọc đầy nhà, làm sao mà giữ nổi ? Giàu sang mà kiêu căng là tự rước họa vào thân.

23. Ba mươi nan hoa cùng qui vào 1 cái bánh, nhưng chính nhờ khoảng trống không trong cái bánh mà xe mới dùng được. Nhồi đất sét để làm chén bát, nhưng chính nhờ cái khoảng trống không ở trong mà chén bát mới dùng được. Đục cửa, cửa sổ để làm nhà, chính nhờ cái trống không đó mà nhà mới dùng được. Vậy ta tưởng cái “có” [bánh, chén bát, nhà] có lợi cho ta mà thực ra cái “không” mới làm cho cái “có” hữu ích.

24. Người đời được vinh hay bị nhục thì lòng sinh ra rối loạn, sợ vạ lớn thì sinh ra rối loạn. Tại sao vinh, nhục thì lại sinh ra rối loạn ? Là vì vinh thì được tôn, nhục thì bị hèn; được thì lòng rối loạn [mừng rỡ mà!]; mất thì lòng rối loạn [rầu rĩ mà!]; cho nên mới bảo là vinh, nhục sinh ra rối loạn. Vậy phải làm sao ? Chúng ta sỡ dĩ sợ vạ lớn là vì chúng ta có cái thân. Nếu chúng ta quên cái thân mình đi, thì còn sợ gì lòng sinh ra rối loạn nữa ?! Cho nên kẻ nào coi trọng sự hy sinh thân mình cho thiên hạ, thì có thể tin cậy vào kẻ đó được.

25. Ai có thể đang đục mà lắng xuống để từ từ trong ra ? Ai có thể đang hư tĩnh mà phát động để lần lần sinh động lên ? Người nào giữ được đạo ấy thì không tự mãn, không cố chấp, cũng không tự ái. Vì vậy nên mới có thể bỏ cái qua cái cũ mà chấp nhận cái mới được.

26. Kẻ đứng 1 chân thì không thể đứng được lâu, kẻ xoạc chân ra thì không thể đi được, kẻ tự biểu hiện mình thì không bao giờ chói lọi, kẻ tự kể công thì không có công, kẻ tự phụ thì chẳng khuyên bảo được ai, kẻ vẽ rắn thêm chân thì không trường cửu. Thái độ đó được ví như đồ ăn thừa, những ung nhọt ai ai cũng ghét.

27. Ai cũng cho cái đẹp là đẹp do đó mà phát sinh ra quan niệm cái xấu; ai cũng cho cái thiện là thiện do đó mà phát sinh ra quan niệm về cái ác. Tại sao con người thích cái đẹp mà lại không thích cái xấu ? Là vì “có” và “không” sinh ra lẫn nhau, “dễ” và “khó” tạo nên lẫn nhau, cao thấp dựa vào nhau mà tồn tại …

28. Kẻ biết người là người khôn, kẻ tự biết mình là người sáng suốt. Thắng được người là có sức mạnh, thắng được mình là kiên cường. Kẻ biết thế nào là đủ là người giàu; kẻ gắng sức là người có chí. Kẻ nào ko rời bỏ những điều trên thì sẽ được lâu dài, chết mà không mất là trường thọ.

29. Hồn nhiên, vô tư, vô dục như đứa trẻ mới sanh là có đức dày, ai cũng yêu quý, muốn đạt như vậy không phải là dễ. Đứa trẻ mới sinh độc trùng ko chích, mãnh thú không ăn thịt, ác điểu ko vồ. Xương yếu gân mềm mà tay nắm rất chặt, suốt ngày gào hét mà giọng ko khản, như vậy là khí cực hòa.

30. Dứt thánh hiền, bỏ mưu trí dân lợi gấp trăm; dứt nhân bỏ nghĩa, dân lại hiếu từ; dứt trí xảo bỏ lợi, không có trộm giặc.Ba cái đó (thánh trí, nhân nghĩa, xảo lợi) vì là cái văn vẻ bề ngoài không đủ để trị dân nên phải bỏ; khiến cho dân quy về điều này: ngoài thì mộc mạc, trong thì giữ sự giản phác, giảm tư tâm bớt dục vọng mới là tích cực.

31. Dạ (giọng kính trọng) khác với ơi (giọng xem thường) bao nhiêu ? Thiện với ác khác nhau như thế nào ? Cái mọi người sợ ta không thể không không sợ. Việc học rộng lớn thay, không sao hết được.

32. Mọi người hớn hở như hường bữa tiệc lớn, như mùa xuân lên đài; riêng ta điềm tĩnh, không lộ chút tình ý gì như đứa trẻ chưa biết cười, rũ rượi mà đi như không có nhà để về. Mọi người có thừa, riêng ta như thiếu thốn, lòng ta ngu muội, đần độn thay ! Mọi người đều có chỗ để dùng, riêng ta ngoan cố mà bỉ lậu. Riêng ta khác người mà quý mẹ của muôn loài (tức đạo) .

33. Vạn vật tuần hoàn, âm cực dương sinh, lúc sinh lúc tử, trăng tròn trăng khuyết. Vạn vật biến đổi rồi trở lại cái bản thể của nó (trở về với đạo). Từ xưa đến nay, đạo tồn tại hoài, nó sáng tạo ra vạn vật. Chúng ta do đâu biết được bản chất vạn vật ? Đó là do đạo.

34. Thánh nhân ôm giữ lấy đạo làm phép tắc cho thiên hạ. Không tự biểu hiện cho nên mới sáng tỏ, không tự cho là phải nên mới chói lọi, không tự kể công nên mới là có công, không tự phụ cho nên mới hơn người. Chỉ vì không tranh với ai nên không ai tranh với mình được.

35. Người xưa bảo: “Cong (chịu khuất phục) thì sẽ được bảo toàn”, đâu phải hư ngôn! Nên chân thành giữ vẹn cái đạo mà về với nó. Trong trời đất có bốn cái lớn mà người là một. Người bắt chước trời, trời bắt chước đạo, đạo bắt chước tự nhiên.

36. Ít nói thì hợp với đạo. Cho nên gió lốc không thể thổi suốt buổi sáng, mưa rào không suốt ngày. Ai làm nên những cái ấy? Chính là do trời đất. Trời đất còn không thể lâu được, huống hồ là con người?

37. Vì binh khí là vật bất tường (chẳng lành, gây họa), ai cũng ghét cho nên người giữ đạo không dùng binh khí. Bất đắc dĩ phải dùng đến nó, mà dùng đến thì điềm đạm là hơn cả. Thắng cũng không cho là hay, nếu cho là hay tức là thích giết người. Kẻ nào thích giết người thì không trị được thiên hạ.

38. Việc lành thì trọng bên trái, việc dữ thì trọng bên phải. Giết hại nhiều người thì nên lấy lòng bi ai mà khóc, chiến thắng thì nên lấy tang lễ mà xử

 

07/04/2025

Những cái mất khi vào viện dưỡng lão

 st trên net, có công của AI grok 3.




 

Đây là một câu chuyện dài, thật buồn rất đáng đọc; nhưng cũng là một bài học lớn về việc yêu thương và tôn trọng người cao niên; đồng thời tìm cách giúp họ duy trì tự do và phẩm giá trong cuộc sống còn lại.

  Có người nói "Viện dưỡng lão là phòng khách của địa ngục!?" Hay là "Thôi già rồi thì đành phải chịu thôi... Than vãn làm gì nữa hè!"

 Đúng hay sai cũng còn tùy mỗi hoàn cảnh…

Dưới đây là tâm sự của một người cao tuổi trong viện dưỡng lão:

 

Tôi năm nay 82 tuổi. Tóc tôi đã bạc trắng như cước, đôi chân không còn nhanh nhẹn như thời trẻ, nhưng tâm trí tôi vẫn minh mẫn lắm. Tôi từng tưởng tượng tuổi già là một hành trình nhẹ nhàng, nơi con người ta được nghỉ ngơi, tận hưởng những ngày cuối đời trong thanh thản. Vậy mà, nếu có một điều trong đời khiến tôi day dứt, hối tiếc đến tận xương tủy, thì đó chính là ngày tôi rời bỏ căn nhà thân thương – nơi tôi đã sống hơn nửa cuộc đời – để bước vào Viện dưỡng lão. Tôi đã tin rằng đó là lựa chọn đúng đắn, rằng tôi sẽ được chăm sóc chu đáo, sống an yên bên những người bạn mới. Nhưng tôi đã lầm, và cái giá phải trả là những mất mát mà giờ đây tôi không biết làm sao để lấy lại.

Căn nhà cũ của tôi không chỉ là bốn bức tường. Đó là nơi lưu giữ cả một đời kỷ niệm. Chiếc tủ gỗ sờn cạnh do chính tay chồng tôi đóng từ những ngày còn trai trẻ, góc bếp nhỏ nơi tôi từng nấu những bữa cơm ấm cúng cho con cháu, chiếc ghế dựa cũ kỹ cạnh cửa sổ nơi tôi hay ngồi đọc báo mỗi sáng – tất cả đều là hơi thở của tôi, là những mảnh ghép làm nên cuộc đời tôi. Tôi từng do dự rất lâu khi con cái thuyết phục tôi vào Viện dưỡng lão. Con gái tôi nắm tay tôi, ánh mắt vừa lo lắng vừa thúc giục: “Mẹ vào đó đi, ở đó có người chăm sóc, có bác sĩ, có bạn bè trò chuyện. Ở nhà một mình lỡ có chuyện gì, ai biết được?” Tôi hiểu chúng lo cho tôi, tôi tin vào tình yêu của chúng, và tôi đã xuôi lòng. Nhưng khi cánh cửa Viện dưỡng lão khép lại sau lưng, tôi mới nhận ra mình vừa đánh mất những điều quý giá nhất.

Mất tự do – điều tôi không lường trước

Ngày đầu tiên ở đây, tôi thức dậy trên chiếc giường lạ, định vươn vai bước ra hiên hít thở không khí trong lành như thói quen bao năm. Nhưng chẳng có hiên nhà nào cả. Chỉ có bốn bức tường trống trải, mùi thuốc khử trùng thoảng trong không khí, và tiếng bước chân đều đặn của nhân viên. Mọi thứ ở đây vận hành theo một lịch trình cứng nhắc: 7 giờ sáng bị đánh thức dù tôi chưa muốn dậy, 7 giờ 30 ăn sáng dù tôi không đói, 1 giờ trưa ăn trưa với món tôi chẳng thích nhưng vẫn phải nuốt. Tôi không còn được tự tay nấu món canh khổ qua nhồi thịt mà tôi yêu, không được pha trà chiều như thói quen cũ, không thể ra đầu ngõ mua một túi bánh khi thèm ngọt. Muốn ra ngoài đi dạo? Phải xin phép, phải chờ người dẫn đi. Từ một người tự do làm chủ cuộc đời, tôi trở thành kẻ phụ thuộc, chờ đợi người khác quyết định thay mình. Sự tự do – thứ tôi từng xem là hiển nhiên – giờ đây trở thành xa xỉ. Có những đêm tôi nằm trơ mắt nhìn trần nhà, nhớ da diết cảm giác tự tay mở cửa nhà mình, tự quyết định hôm nay sẽ làm gì. Giờ đây, tôi chỉ là một cái tên trong danh sách, một phần của hệ thống mà tôi không thể thay đổi.

Bị lãng quên – nỗi cô đơn không lời

Ban đầu, tôi vẫn hy vọng. Con gái tôi đến thăm tuần đầu, mang bánh ngọt và sữa, ngồi trò chuyện cả buổi chiều. Các cháu tôi cũng ghé, ôm tôi ríu rít kể chuyện trường lớp. Tôi tự nhủ mình không cô đơn, rằng gia đình vẫn nhớ đến tôi. Nhưng rồi, những lần thăm thưa dần. Tuần thứ hai, con gái bận việc, chỉ gọi điện vài câu. Tuần thứ ba, cháu tôi bận thi, không đến được. Đến tuần thứ tư, cửa phòng im lìm, điện thoại không reo. Tôi bắt đầu đếm ngày, mong một tiếng “Mẹ ơi, con đến rồi” hay “Ngoại ơi, con nhớ Ngoại”. Nhưng chẳng có ai. Tôi nhìn những cụ già khác trong viện, đôi mắt họ cũng hướng ra cửa sổ, chờ đợi trong vô vọng. Một cụ thì thầm: “Thằng con tôi nói cuối tuần đến, nhưng rồi lại bận.” Một cụ khác thở dài: “Hôm nay sinh nhật tôi, mà chắc chẳng ai nhớ.” Tôi hiểu rằng, khi rời khỏi cuộc sống thường ngày của con cháu, tôi cũng rời khỏi thói quen của chúng. Chúng vẫn yêu tôi, tôi biết, nhưng cuộc sống bận rộn khiến sự vắng mặt của tôi trở thành điều bình thường. Tết năm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng pháo xa xa, nhớ mùi hương trầm nghi ngút và tiếng cười con cháu bên mâm cơm cúng. Không ai đón tôi về. Tôi đã trở thành một ký ức xa xôi, quan trọng nhưng không còn là ưu tiên.

Mất ý nghĩa sống – khi ngày trôi qua vô định

Ở nhà, tôi luôn có việc để làm: pha trà sáng, tưới cây, nấu ăn, dọn dẹp, trò chuyện với hàng xóm. Những điều nhỏ nhặt ấy khiến tôi thấy mình còn giá trị, còn mục đích. Nhưng ở đây, mọi thứ dừng lại. Bữa ăn được mang đến, nhà cửa có người dọn, tôi chẳng cần lo gì – nhưng cũng chẳng còn gì để làm. Ban đầu, tôi nghĩ đó là nghỉ ngơi. Nhưng chỉ vài tuần, tôi thấy trống rỗng. Sáng thức dậy, tôi không biết hôm nay mình sẽ làm gì. Tôi ngồi nhìn quanh căn phòng, tự hỏi mình còn ý nghĩa gì không? Một bác từng là thầy giáo kể với tôi: “Ngày xưa tôi dạy học, đọc sách mỗi ngày. Giờ chẳng ai cần tôi nữa, tôi quên mất mình là ai.” Lời bác ám ảnh tôi. Con người không chỉ sống bằng cơm ăn nước uống, mà còn bằng mục đích, bằng lý do để thức dậy mỗi sáng. Ở đây, những thứ ấy bị lấy đi, và tôi chỉ còn tồn tại, không thực sự sống.

Sức khỏe suy yếu – cái giá của sự “chăm sóc”

Trước khi vào viện, tôi vẫn khỏe. Tôi tự đi chợ, tự nấu ăn, tự đi bộ quanh khu phố. Nhưng ở đây, mọi thứ được làm sẵn: cơm mang đến tận nơi, nhân viên hỗ trợ mọi lúc. Tôi ít vận động, ngồi nhiều hơn, nằm nhiều hơn. Chỉ vài tháng, chân tôi yếu đi, đứng lên khó khăn hơn. Tôi thấy một bà cụ từ nhanh nhẹn chuyển sang dùng gậy, rồi xe lăn, chỉ trong thời gian ngắn. Bác sĩ từng nói: “Người già ngừng vận động sẽ suy yếu nhanh hơn người trẻ gấp nhiều lần.” Nếu biết trước, tôi đã cố gắng hơn. Nhưng môi trường này không khuyến khích điều đó. Sự chăm sóc tưởng chừng lý tưởng lại khiến tôi mất đi sức mạnh vốn có.

Mất riêng tư – phẩm giá tan biến

Ở nhà, tôi có không gian riêng, tự do đóng cửa khi mệt, tự tắm rửa khi muốn. Ở đây, cửa phòng không còn là của tôi. Nhân viên vào bất cứ lúc nào, kiểm tra, dọn dẹp, không cần chờ tôi đồng ý. Khi yếu đi, tôi phải nhờ người tắm, thay đồ – những việc cả đời tôi tự làm. Đứng trước người lạ để họ giúp mình, tôi thấy mình không còn là tôi nữa, chỉ là một bệnh nhân, một con số. Sự riêng tư mất đi, kéo theo cả phẩm giá mà tôi từng trân trọng.

Không thể quay về – cánh cửa khép chặt

Tôi từng nghĩ đây chỉ là thử nghiệm, rằng tôi có thể về nhà nếu không thích. Nhưng tôi sai. Căn nhà cũ không còn như xưa, con cái đã sắp xếp lại, bán bớt đồ đạc. Sức khỏe tôi yếu đi, tôi quen phụ thuộc, và tôi sợ mình không còn đủ sức sống tự lập. Viện dưỡng lão không phải điểm dừng tạm thời, mà là nơi giữ tôi lại mãi mãi. Nếu có thể, tôi đã chọn ở lại nhà, thuê người giúp việc, sống cùng bạn già, thay vì vội vàng bước vào đây.

Lời khuyên từ trái tim

Nếu bạn đang cân nhắc Viện dưỡng lão, cho mình hay người thân, xin hãy nghe tôi. Tự do, tình thân, ý nghĩa sống, sức khỏe, phẩm giá – những điều ấy một khi mất đi, khó mà lấy lại. Tuổi già có thể đẹp, nếu ta chọn đúng nơi để gửi gắm trái tim. Đừng để hối tiếc như tôi, đừng để ngày bạn rời nhà trở thành ngày bạn mất tất cả. Tôi ước ai đó đã nói với tôi điều này sớm hơn, để tôi không phải ngồi đây, ngậm ngùi nhớ về những ngày tôi còn là chính mình.