Thuở tóc còn chấm trán
Vui sống với me em
Nơi thôn mạc êm đềm
Đời em bao thoả mãn...
Tuổi em vừa lên bảy
Học lớp năm trường làng
Me em vẫn bảo rằng:
"Con tôi thông biết mấy!"
Một hôm me đi Huế
Mãi mãi me mới về
Nên me phải vỗ về:
"Con đừng trách me nhé!"
Anh ơi! Con lại đây
Me đền cho cái này
Buộc quai rồi đội thử
"Mau cho mẹ ngắm ngay!"
Sung sướng cầm lấy nón
Đội nghiêng nghiêng lên đầu
Thướt tha như liễu uốn
Thèn thẹn em bước mau
Me cười: "Ồ con me"
Dí dỏm học làm sang
Chỉ thiếu chiếc kiềng vàng
Con thành "Cô gái Huế"!
Me mất, vào đây học
Thui thủi tám năm rồi
Ngày tháng cứ dần trôi
Ngoảnh lại đà mấy chốc?
"Me ơi! Sao thế nhỉ?"
Ngày trước me ước mong
Nay me không ở trông
Con thành "Cô gái Huế"?
Nhìn chiếc nón bài thơ
Ngậm ngùi nhớ chuyện xưa
Me ơi! Con ước mãi
Sống lại những ngày thơ!
Huế 1937
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét