Rezoman.
Lá tím, lá xanh đường
gội nắng
Hoa vàng nhạt... nhạt, nhớ phiêu lưu
Lối đi khắc khoải lời chim nói
Ve vãn tương tư mảnh gió chiều...
Quang Dũng - Giang hồ 1942
* Hồi trẻ, ta thường nghĩ: Biết níu giữ là khôn ngoan.
Khi về già, ta mới nhận ra: Biết
buông bỏ mới là trí tuệ!
* Hồi trẻ, ta thường nghĩ: Người giàu có là người
lấy về rất nhiều. Khi về già, ta mới biết: Người giàu có là người cho đi rất
lớn!
* Hồi trẻ, ta thường nghĩ
rằng: Mạnh mẽ là vượt qua
người khác. Khi về già, ta mới biết: Mạnh mẽ là vượt qua chính mình!
* Hồi trẻ, ta thường nghĩ
rằng: Kẻ nói nhiều là kẻ thông
minh. Khi về già, ta mới biết: Người biết lắng nghe mới là người thông thái!
* Hồi trẻ, ta thường nghĩ
rằng: Nếu ta thắng phải hơn
người thua. Khi về già, ta mới biết: Đến nơi là mọi người cùng thắng!
* Hồi trẻ, ta thường muốn sống thật lâu. Khi về già,
ta muốn sống sao cho có ý nghĩa
với cuộc đời!
* Hồi trẻ, ta thường muốn người khác chấp nhận mình.
Khi về già, ta nhận ra: Chỉ
cần mình chấp nhận mình là đủ!
* Hồi trẻ, ta mong muốn thay đổi cả thế giới. Khi về
già, ta mong muốn thay đổi chỉ bản
thân mình mà thôi!
* Hồi trẻ, ta thường nghĩ
rằng: Khi trưởng thành, ta sẽ
không còn bị tổn thương. Khi về già, ta mới biết: Trưởng thành là biết điều chỉnh
tiếng khóc về chế độ im lặng!
* Và hồi trẻ, ta thường nghĩ rằng: Có tiền sẽ có tình yêu, có vật
chất, người ta sẽ yêu quý… Khi về già, ta mới biết: Lương thiện bạn sẽ có mọi trái tim!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét