11/05/2025

Biện pháp tự cấp cứu khẩn cấp



 Chào các bạn, kinh nghiệm này cũng được phổ biến lại và đã được tôi thực nghiệm tốt trong thực tế:

1- Khi xuất hiện cơn đau ngực, nhiều khả năng là đau tim do cục máu đông. Không nhất thiết phải phán đoán. Cứ thực hành để phòng tránh trước đã.

Đó là bạn phải cố ho bằng được. Ngay lập tức cố đứng thẳng lên và ho thật mạnh. Rặn ra mà ho nhé ! Ho liên tục thì sẽ qua được cơn đột quỵ! 

Ho càng mạnh, càng nhiều càng tốt khoảng 5 tiếng ho hoặc nhiều hơn. Cơn đau sẽ ngừng ngay. Sau đó uống nước cam hoặc chanh để ngừa đông máu. Luôn mang phòng bên người thuốc Aspirin (thuốc chống đông máu) để uống khi qua cơn đau

Lúc này thông báo cho người thân hay người gần đó tình trạng của mình để có biện pháp giúp đỡ.

2- Người cao tuổi, người già hay bị sặc nghẹn khi uống nước. Đây là do nước đi lạc vào đường khí quản. Việc này nếu không hiểu sẽ cho ra những chuẩn đoán và trị bệnh không chính xác, đưa đến hậu quả không tốt như viêm phổi, nhất là lá bên phải.

Biện pháp phòng tránh là: Cho người già, người cao tuổi uống nước bằng ống hút hoặc đơn giản hơn là khi uống nước thì cúi đâu xuống, cúi cằm hướng vào cổ. Động tác này sẽ ngăn chặn nước tràn vào khí quản.

Vài thông tin, mong là hữu ích.

 


10/05/2025

Xăm thời loạn...Vui tý hỉ




Mới sáng sớm, một phụ nữ đã hối hả gõ cửa một tiệm xăm. Chủ tiệm càu nhàu:

– Trời ơi, giờ này đã đi xăm mình!

Khách nài nỉ:

– Bác ơi, em phải xăm gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Giá bao nhiêu em cũng chịu mà…

Nghe vậy chủ tiệm lục đục soạn đồ nghề:

– Nào, thế cô muốn xăm hình gì, xăm ở đâu?

– Em không xăm hình mà chỉ xăm chữ, xăm toàn thân! Này nhé: bác xăm cho em ở cánh tay phải chữ “tay phải”, xăm ở cánh tay trái chữ “tay trái”, ở hai chân cũng tương tự như thế…

Chủ tiệm cười ngất:

– Hiểu rồi! Cô sợ mai mốt vào bệnh viện bị mổ nhầm bên nên xăm cho ê kíp mổ đỡ phải xin lỗi rồi rút kinh nghiệm về sau chứ gì!

– Bác thông minh ghê! Chưa hết, xong rồi bác lật em lại rồi xăm tiếp ở chân phải dòng chữ “chân trái nếu nằm sấp”, ở chân trái dòng chữ “chân phải nếu nằm sấp”…

– Cẩn thận nhỉ. Nếu thế thì cô cũng nên xăm ở ngực, ở tai, ở bàn tay rồi bàn chân nữa chứ?

Khách hoan hỉ gật liền:

– Mông nữa! Cho em hai chữ “mông trái” và mông phải”!

Sau một ngày làm việc cật lực, thân hình cô khách kín mít chữ từ trên xuống dưới. Tưởng đã xong thì khách lại ngần ngừ:

– Bác ơi, còn một chỗ nữa… Chỗ này không xăm không được… Lỡ bác sĩ tưởng nó là… cái môi của em mà cắt nhầm là em hết ăn cơm!

Chủ tiệm xăm hiểu liền:

– Với trình độ bác sĩ bây giờ thì lo xa thế cũng phải. Nhưng nên xăm chữ gì bây giờ? Xăm thẳng tên thì sợ thô tục, vậy phải dùng chữ nào cho ai cũng hiểu đó là cái có người thích rước về nhưng cũng lắm người ghê tởm vì chuyên thải nước bẩn?

Nghe đến đó khách buột miệng:

– “Formusa”!

05/05/2025

Chẳng có gì là của mình mãi mãi.

 


Càng lớn tuổi, người ta càng trầm tĩnh hơn thì phải. Gặp hoặc thấy việc cũng không còn vội vàng tỏ thái độ hoặc chạnh lòng nặng tâm. Giá điều này xuất hiện sớm hơn, từ thời còn hoa niên thì tốt biết bao.

Gặp việc, tránh đi, nhưng sau nghiền ngẫm thấy biết hơn nhiều điều. Thí dụ như, hóa ra ta chả thật sự sở hữu hay chiếm hữu thứ gì hết

Có một người tôi quen, rất yêu vợ. Anh vất vả bươn trải làm mọi thứ cho vợ con, chính mình sống rất giản dị. Anh suy nghĩ: “Mình chỉ cần gia đình này còn đầy đủ là thấy hạnh phúc rồi.”

Rồi một ngày, người vợ thay đổi. Lặng lẽ, dứt khoát ra đi. Không có phản bội rùm beng, không có sóng to gió lớn, chỉ là… người ta không còn thương mình nữa.

Anh bạn tôi suy sụp. Không phải chỉ vì tình yêu mất đi, mà vì anh đã đặt toàn bộ bản thân mình lên đó. Anh nghĩ gia đình là của mình. Vợ là của anh. Con cái, mái ấm, vai trò người chồng, đều là “mình phải giữ lấy”.

Mà anh không biết, những thứ đó không phải là “của mình” theo cái nghĩa sở hữu trọn đời. Nó là duyên, đến thì mình quý, đi thì mình tiễn, mà lòng không trách.

Trong đời sống xã hội, có biết bao nhiêu điều mà ta vẫn lầm tưởng là của mình:

- Con cái ư? Thời buổi này từ U60 trở đi còn 2 thân già ngồi mâm cơm là khó rồi.

– Một món đồ ưng ý ta kiếm được, nhỡ tay rơi vỡ.

– Những người bạn tưởng thân thiết, nhưng khi lợi ích không còn chung, họ quay lưng nhẹ tênh.

- Những việc lành ta đã làm nhưng rồi thời gian trôi qua, mọi người cũng quên nốt, hoặc phủ nhận nó.

– Một thân thể khỏe mạnh, hôm nay còn đi đây đi đó, mai đã nằm viện, ngó lên trần nhà mà không biết vì sao...

Chúng ta cứ bám chặt vào những điều đó, cứ như là buông ra sẽ mất hết. Rồi ta đau, ta oán, ta trách đời sao bất công.

Nhưng kỳ thực, đời không bất công. Chỉ là ta không hiểu đời.

Phật từng dạy, đại ý là: Vô minh là không thấy rõ bản chất của đời sống.

Mà bản chất thì rất đơn giản: Không có gì thật sự là của mình.

Cái gì đến, mình quý. Cái gì đi, mình tiễn. Không níu. Không kéo. Không gọi đó là “của tôi“.

Ngay cả thân này, cũng chỉ là tạm mượn. Một ngày nào đó, cũng phải trả lại, không ai giữ được lâu hơn người khác.

Tất cả chỉ vì một điều: Ta đã nhận nhầm.

Thế nhưng điều ấy không có nghĩa là sống thờ ơ, sống hững hờ, sống buông xuôi. Ngược lại, khi biết mọi thứ không phải của mình, ta sẽ yêu thương nhiều hơn, nhưng là yêu thương không ràng buộc.

Ta đã và sẽ làm hết lòng, nhưng không đòi hỏi phải được ghi công. Ta sẽ giữ gìn, nhưng nếu phải rời xa, ta cũng mỉm cười, nhẹ nhàng, buông xuống. Như một người biết trân quý mùa hoa. Khi hoa nở, họ ngắm. Khi hoa tàn, họ không oán trách, vì họ biết rằng, được ngắm hoa đã là may mắn lắm rồi. 

Ta ngồi lại, chậm rãi nghĩ về những điều mình đang nắm rất chặt trong tay. Rồi tự hỏi: Nếu ngày mai chúng biến mất, tôi có còn là tôi không?

Nếu câu trả lời là “còn”, thì bạn đã bắt đầu thấy ánh sáng rồi đó.

Bởi vì bình an và hạnh phúc không đến từ việc có được mọi thứ, mà từ việc ta hiểu rõ: chẳng có gì là của mình mãi mãi.

Và chính sự thấu hiểu đó, mới là tài sản thật sự của đời ta.


Cuối đời An Lành