17/12/2023
Khát Vọng
Nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn
Hãy sống
như đời sống để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đồi núi vươn tới những tầm
cao
Hãy sống như biển trào, như biển trào để
thấy bờ bến rộng
Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh
mông
Và sao không là gió, là mây để thấy trời
bao la
Và sao không là phù sa rót mỡ màu cho hoa
Sao không là bài ca của tình yêu đôi lứa
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư
Và sao không là bão, là giông, là ánh lửa
đêm đông
Và sao không là hạt giống xanh đất mẹ bao
dung
Sao không là đàn chim gọi bình minh thức
giấc
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư.
13/12/2023
Cốt yếu của Phật Pháp
Thiền sư Ô Sào
Chư
ác mạc tác,
Chúng
thiện phụng hành,
Tự
tịnh kỳ ý,
Thị
chư Phật giáo.
‘Tránh
làm các điều ác
Năng
làm các điều lành
Điều
phục tâm ý mình
Đó
là lời Phật dạy.’
Đứa trẻ
lên ba cũng biết nhưng ông già tám mươi chưa chắc đã làm xong…
Phật dạy chúng ta không chỉ
tránh sát sinh mà còn phải cứu mạng chúng sinh, xuất phát từ tâm từ bi thương
yêu muôn loài. Chúng ta không những không trộm cắp mà còn bố thí, chia sẻ yêu
thương, giúp đỡ chúng sinh không phân biệt thân sơ, sang hèn.
08/12/2023
Chiều mưa biên giới
st trên net
Chiều mưa biên giới anh đi về
đâu
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu
Kìa rừng chiều âm u rét mướt
Chờ người về vui trong giá buốt
Người về bơ vơ
Tình anh theo đám mây trôi chiều
Hoang Trăng còn khuyết mấy hoa không tàn
Cờ về chiều tung bay phất phới
Gợi lòng này thường thương nhớ nhớ
Bầu trời xanh lơi
Đêm đêm chiếc bóng bên trời
Vầng trăng xẻ đôi
Vẫn in hình bóng một người
Xa xôi cánh chim tung trời
Một vùng mây nước
Cho lòng ai thương nhớ ai
Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay
Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng
Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng Người tìm về trong hơi áo ẩm
Gợi niềm xa xăm
Người đi khu chiến thương người hậu phương
Thương màu áo gởi ra sa trường
Lòng trần còn tơ vương thanh tướng
Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi
Đêm đêm chiếc bóng bên trời
Vầng trăng xẻ đôi
Vẫn in hình bóng một người
Xa xôi cánh chim tung trời
Một vùng mây nước
Cho lòng ai thương nhớ ai
Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay
Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng
Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng Người tìm về trong hơi áo ấm
Gợi niềm xa xăm
Người đi khu chiến thương người hậu phương
Thương màu áo gởi ra sa trường
Lòng trần còn tơ vương thanh tướng
Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi
Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi
06/12/2023
Lòng biết ơn
st trên net
Một
thanh niên học tập xuất sắc đến xin ứng tuyển vào một chức vụ quản lý ở một
công ty lớn.
Anh ta
qua được vòng phỏng vấn thứ nhất; vào vòng 2 giám đốc công ty sẽ phỏng vấn anh
ta và là người quyết định.
Qua lý
lịch của người thanh niên, vị giám đốc biết được thành tích học tập ưu tú của
anh ta, từ bậc trung học đến sau đại học, chưa từng có một năm nào kết quả
không đạt xuất sắc.
Người
giám đốc hỏi:
- Khi
đi học ở trường, cậu có được học bổng nào không?
Cậu
thanh niên trả lời không
Ông ta
hỏi tiếp: “Vậy là cha của cậu trả học phí cho cậu phải không?”
Cậu ta
đáp: “Cha tôi mất năm tôi mới lên một; chính mẹ tôi là người trang trải tiền
học cho tôi.”
- Mẹ
cậu làm việc ở đâu?
- Mẹ
tôi làm nghề giặt quần áo.
Ông ta
bảo cậu cho ông xem tay của cậu. Chàng thanh niên đưa ra 2 bàn tay trắng trẻo
mịn màng.
Người
giám đốc lại hỏi : “ Cậu có bao giờ giúp mẹ giặt quần áo không?
Cậu ta
trả lời : “ Không thưa ông, Mẹ tôi chỉ muốn tôi đọc nhiều sách và lo học. Với
lại mẹ tôi có thể giặt đồ nhanh hơn tôi
- Tôi
có 1 yêu cầu. Hôm nay cậu đi về gặp mẹ và rửa tay cho bà , sáng mai quay lại
đây gặp tôi.
Người
thanh niên thấy có nhiều khả năng được tuyển dụng nên về đến nhà cậu vui vẻ bảo
mẹ để cậu rửa tay cho bà. Bà mẹ tuy thấy đề nghị của con rất lạ kỳ nhưng bà cảm
động và hạnh phúc để cho con trai rửa tay cho mình.
Trong
khi cậu chậm rãi rửa 2 bàn tay của mẹ, nước mắt cậu tuôn ra. Đó là lần đầu tiên
trong đời cậu nhận thấy đôi bàn tay của mẹ đầy những vết nhăn, vết sẹo thâm
đen. Một số chỗ bầm tím mới khiến bà đau và rùng mình khi cậu rửa tay của bà
trong nước.
Đó cũng
chính là lần đầu trong đời cậu nhận ra chính dôi tay của mẹ đã giặt bao nhiêu
là đống quần áo để có tiền đóng học phí cho mình. Những vết sẹo, chỗ bầm trên
hai bàn tay mẹ, những nỗi nhọc nhằn, vất vả là cái giá mẹ phải trả cho cậu được
học hành xuất sắc, tốt nghiệp ra trường và cả tương lai của cậu.
Sau khi
rửa tay cho mẹ, cậu lặng lẽ giặt hết đống quần áo còn lại.
Đêm đó
hai mẹ con nói chuyện rất lâu.
Sáng
hôm sau, cậu thanh niên trở lại văn phòng của vị giám đốc.
Người
giám đốc thấy đôi mắt rướm lệ của cậu đã hỏi:
- Cậu
nói xem ngày hôm qua ở nhà cậu đã làm gì và học được điều gì?
Cậu trả
lời :
- Tôi
đã rửa tay cho mẹ và đã giặt nốt số quần áo còn lại
- Hãy
cho tôi biết cảm tưởng của cậu
- Một
là, bây giờ tôi đã hiểu thế nào là biết ơn. Nếu không có mẹ, tôi dã không được
học hành như hôm nay. Hai là, nhờ cùng làm việc giúp mẹ, đến bây giờ tôi mới
biết làm được một việc gì đều gian khó, vất vả. Ba là tôi đã nhận biết giá trị
và tầm quan trọng của quan hệ trong gia đình, với người thân.
Người
giám đốc nói: Đó là những điều mà tôi muốn người quản lý của tôi phải có. Tôi
muốn tuyển dụng một người biết ơn người khác giúp đỡ, một người thấu hiểu những
chịu đựng hy sinh của người khác để hoàn thành công việc, và một người sẽ không
xem tiền là mục tiêu duy nhất trong đời. Cậu đã trúng tuyển vào chức vụ này.
Sau
này, chàng thanh niên làm việc rất miệt mài và được cấp dưới kính trọng. Nhân
viên của cậu cũng làm việc cần mẫn và là một nhóm đoàn kết tốt. Công việc kinh
doanh của công ty tiến triển rất tốt.
Một đứa trẻ quen được che chở và nhận được mọi thứ nó muốn, sẽ
phát triển tính cách “muốn là được”, sẽ thành đứa trẻ ích kỷ xem mình là số 1,
và không đếm xỉa gì đến nỗ lực của cha mẹ.
Khi lớn lên đi làm việc, người này sẽ cho rằng ai cũng phải nghe
theo lời mình. Khi thành quản lý, anh ta sẽ chẳng bao giờ biết được những cố
gắng, vất vả của nhân viên và sẽ luôn đổ lỗi cho người khác. Với loại người
này, họ có thể học giỏi, có thể một thời thành đạt, nhưng cuối cùng vẫn không
thấy hài lòng, thỏa mãn. Họ sẽ càu nhàu, trong lòng luôn bực bội, tức tối và
lao vào chiến đấu tranh giành để có nhiều hơn. Nếu chúng ta là những bố mẹ luôn
bao bọc con mình, liệu chúng ta có đang thực sự thể hiện yêu thương con đúng
cách, hay là ta đang làm hại con cái?
Bạn có thể cho con cái sống trong một ngôi nhà to, ăn ngon, học
đàn piano, xem TV màn hình rộng. Nhưng khi bạn cắt cỏ, hãy để cho chúng cùng
làm và trải nghiệm. Sau bữa ăn, cứ để chúng rửa bát với nhau. Làm như vậy không
phải vì bạn không có tiền thuê người giúp việc, mà là vì bạn yêu thương con cái
một cách đúng đắn. Bạn muốn chúng hiểu rằng dù cha mẹ có giàu đến đâu, một ngày
kia cha mẹ cũng yếu già như mẹ của cậu thanh niên trong câu chuyện kể trên.
Điều quan trọng nhất là con cái của bạn học biết ơn, biết trân
trọng những nỗ lực và có thể trải nghiệm những khó khăn và học được kỹ năng hợp
tác với người khác để hoàn thành công việc. Con cái cũng phải biết trân quý,
biết ơn những gì cha mẹ đã làm và yêu cha mẹ.
Chắc hẳn bạn đã chuyển tiếp câu chuyện này cho nhiều người khác và
có lẽ bạn cũng đã nhận được thư chuyển tiếp từ nhiều người trong số đó, nhưng
xin bạn cố gắng chuyển tiếp nữa đến càng nhiều người càng tốt. Biết đâu câu
chuyện này có thể thay đổi số phận của ai đó.
28/11/2023
Tự cảm
Chả phải là bi quan và mặc cảm hay bất mãn, lo âu vì thái độ của người thân của ta, nhưng cứ nghĩ và ám ảnh: Sống thọ để làm gì khi không có ích nhỉ?
Đã sống đủ lâu để hưởng vị cuộc đời - bây giờ hưu thấy thừa, mà lại bận tâm suy ngẫm nên nản.
Tuổi tác vẫn biết là con số thôi, nhưng sống lâu mà chả làm gì cho đời, chật đất, tốn cơm thì có nghĩa chi?
Chứ sống dài rồi lại khổ mình, khổ người đâu hay vì đằng nào chả thế, 100 năm thọ mà chi?
Âu là đi sớm hòng còn chút tiền còm để lại có lẽ tốt hơn mà lại được chút ít nhớ thương ấy chứ?
Mọi thứ chỉ là bụi mà thôi.
Luôn tự nhắc Ta
Nhìn và ngẫm thôi
1. TÍCH ĐỨC TỪ LỜI NÓI
Lời nói cần
phải thể hiện sự khoan dung độ lượng đối với người khác.
Lời nói thẳng: Có thể chuyển sang cách nói “vòng, nói giảm, nói tránh” một
chút.
Lời nói lạnh như băng: Hãy hâm nóng lên một chút trước khi nói.
Lời nói phê bình người khác: Trước khi nói hãy chú ý cân nhắc đến lòng tự tôn
của người nghe.
Một lời khen ngợi đúng lúc có giá trị ngàn vàng.
2. TÍCH ĐỨC TỪ ĐÔI TAY
Học cách ca ngợi, vỗ tay tán thưởng người khác.
Mỗi người đều cần tiếng vỗ tay của người khác bởi vì ủng hộ, khen ngợi người
khác là điều cần có ở mỗi người.
Không biết vỗ tay, khen ngợi người khác thì đời người thực sự quá nhỏ hẹp.
Cho người khác tiếng vỗ tay kỳ thực là cho chính bản thân mình.
3. TÍCH ĐỨC TỪ GIỮ THỂ DIỆN CHO NGƯỜI KHÁC
Ở một số tình huống việc “không nể mặt” là một thái độ vô lễ lớn nhất.
Người phương đông rất xem trọng thể diện vì vậy ở bất cả thời điểm nào cũng nên
giành cho người khác một “lối thoát” để giữ thể diện.
Nhìn thấy rõ một người cũng đừng nên chỉ thẳng ra, hãy lựa lúc mà nói.
Hãy nhớ đừng bao giờ làm tổn thương thể diện của người khác bởi hậu quả của nó
là khôn lường.
Trong một số tình huống, vạch trần người khác là một cái tội đẩy người ta đến
đường cùng.
4. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC TÍN NHIỆM NGƯỜI KHÁC
Người có tính đa nghi trời sinh thì khó có người bạn chân thành.
Được người khác tin tưởng, tín nhiệm là một loại hạnh phúc.
Người có bao nhiêu tín nhiệm thì sẽ có bấy nhiêu cơ hội thành công.
Người xưa nói: “Đã nghi ngờ người thì không kết giao, đã kết giao thì không nên
nghi ngờ người.”
5. TÍCH ĐỨC TỪ
VIỆC CHO NGƯỜI KHÁC SỰ THUẬN LỢI
Cho người khác được lợi cũng chính là làm lợi cho mình.
Thời điểm người khác cần bạn nhất, hãy sẵn sàng cho họ một bờ vai để nương tựa.
Suy nghĩ cho người khác cũng chính là suy nghĩ cho bản thân mình.
6. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC GIỮ LỄ TIẾT
Người có lễ tiết đi khắp thiên hạ cũng khó có người trách mắng, không ưng ý.
7. TÍCH ĐỨC TỪ TÍNH CÁCH KHIÊM NHƯỢNG
Người xưa nói: Người kiêu căng ngạo mạn, thích thể hiện tài năng thì đi đâu
cũng có kẻ địch.
Tránh khoe khoang tài năng của mình mọi lúc mọi nơi.
Buông bỏ kiêu căng, giảm bớt tự kỷ.
Không nên ở trước mặt người đang thất ý mà đàm luận về đắc ý của mình.
Làm người, trước là đừng khoa trương tùy tiện, sau đừng đắc ý, nên khiêm nhượng
một chút.
8. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC HIỂU NGƯỜI KHÁC
Mọi người, ai cũng mong muốn người khác hiểu và thừa nhận mình.
Hiểu người khác cũng chính là một cách đem lại lợi ích cho người khác.
Đổi vị trí để hiểu người khác.
9. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC TÔN TRỌNG NGƯỜI KHÁC
Đem lòng tự tôn của người khác đặt ở vị trí cao nhất.
Cố gắng để người khác cảm nhận thấy sự tôn nghiêm của bản thân mình.
Tôn trọng người yếu kém hơn mình càng là đáng quý.
Địa vị càng cao thì càng không thể khinh thường người khác.
10. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC
Ở vào thời khắc quan trọng, ai mà không hy vọng có người trợ giúp mình?
“Vì người khác” sẽ luôn luôn chiến thắng “vì mình”.
Lòng tốt sẽ luôn luôn được người khác khắc sâu, nhớ kỹ.
Khi giúp đỡ người khác cũng phải tìm cách để đối phương vui cười mà tiếp nhận.
11. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC THÀNH THẬT VỚI MỌI NGƯỜI
Không thành thật sẽ khó tồn tại, người giả dối tất sẽ không có bạn chân thành.
Luôn lấy thành tín làm gốc, coi trọng thành tín trong mọi mối quan hệ.
Dùng thành tín thu phục người khác, sẽ dễ đạt được thành công.
Một người nếu như mất đi sự thành thật thì làm việc gì cũng khó.
Bất kể lý do gì cũng không thể giải thích được lý do sự giả dối của bản thân.
12. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC BIẾT CẢM ƠN NGƯỜI
Cảm ơn là một cách ngợi ca cuộc đời.
Trong cuộc sống, lời cảm ơn kịp thời sẽ khiến mọi người thân thiện với nhau
hơn.
Cảm ơn đối thủ là một cách thể hiện của người có chí khí.
13. TÍCH ĐỨC TỪ LÒNG NHÂN ÁI CỦA BẢN THÂN
Mỗi người đều nên tu dưỡng lòng nhân ái trong mình. Bởi người có tấm lòng nhân
ái luôn sống nhẹ nhàng mà lại dễ dàng nhận được sự hợp tác từ người khác.
14. TÍCH ĐỨC TỪ VIỆC MỈM NGƯỜI VỚI NGƯỜI KHÁC
Không có ai cự tuyệt một nụ cười chân thành cả!
Mỉm cười là phương thức kết nối hữu hiệu giữa con người với con người.
Dùng nụ cười để ứng phó với sự “khiêu chiến” của đối thủ mới thực là cao nhân.
15. TÍCH ĐỨC TỪ LÒNG KHOAN DUNG
Không thể khoan dung người khác có thể là bởi vì lòng dạ của mình còn quá nhỏ
hẹp!
Dùng khoan dung có thể cải biến một con người lầm lỗi.
Người có lòng khoan dung sẽ dễ dàng chiếm được lòng người khác.
Hãy học cách tha thứ khuyết điểm của người khác.
Đôi lúc, một quan hệ tốt đẹp là từ nhẫn mà sinh ra đấy!
16. TÍCH ĐỨC TỪ LÒNG LƯƠNG THIỆN
Không có ai là không muốn làm bạn, làm hàng xóm hay hợp tác với người có tấm
lòng lương thiện.
Người lương thiện có thể thu phục người khác. Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không
làm.
17. TÍCH ĐỨC TỪ SỰ BIẾT LẮNG NGHE
Người xưa có câu: “Nhìn nhiều, nghe nhiều và nói ít”. Người biết lắng nghe
thường được lòng người khác bởi lắng nghe là một cách lấy lòng người khác tốt
nhất.
Mỳ hủ tiếu Chợ Lớn
Sài gòn nhỏ
Từ lâu rồi, món hủ tiếu (hay “hủ tíu”) được xem như là đặc sản của cả miền Nam chứ không riêng gì Chợ Lớn. Có nhiều trường phái hủ tiếu khác nhau như hủ tiếu Nam Vang, hủ tiếu Sa Đéc, hủ tiếu Mỹ Tho, hủ tiếu mì của người Hoa Chợ Lớn cho tới hủ tiếu gõ bình dân đầu ngõ – món ăn ngon, rẻ, chắc bụng của người lao động nghèo. Mỗi trường phái có một nét độc đáo riêng mà trong đó trường phái nhiều chủng loại nhất chính là hủ tiếu mì của người Hoa Chợ Lớn.
Người Hoa ăn hủ tiếu mì cũng như người Việt ăn phở. Nhiều lúc tôi cũng không dám chắc rằng mình ăn phở nhiều hơn hay hủ tiếu mì nhiều hơn. Lúc nhỏ tôi cứ thắc mắc cái tên “hủ tiếu mì” từ đâu mà có. Hai chữ “hủ tiếu” chắc chắn không phải là tiếng Quảng Đông vì người Quảng Đông gọi “hủ tiếu mì” là “phảnh mìn” (粉麵- âm Hán Việt là “phấn miến”).
Theo Wikipedia, hủ tiếu bắt nguồn từ chữ “粿條” (âm Hán Việt là “quả điều”) mà tiếng Triều Châu đọc là “kway teo”, người Việt mình đọc trại ra là “hủ tiếu”. Những người miền Nam lớn tuổi như bà ngoại tôi lúc sinh thời còn gọi là “củ tíu” hoặc “củi tíu” chứ không gọi là “hủ tiếu” như ngày nay. Điều này càng khẳng định một điều là “hủ tiếu” hay “củ tíu/ củi tíu” chính là âm đọc trại của “kway teo” mà ra. Còn “mì” là âm đọc trại của chữ “mee” trong tiếng Triều Châu. Như vậy “hủ tiếu mì” theo cách gọi của người Việt Nam chính là đọc trại từ “kway teo mee” của tiếng Triều Châu chứ không phải là theo cách đọc “phảnh mìn” của người Quảng Đông.
Đặc điểm nhận dạng của một quán hủ tiếu mì kiểu người Hoa trong Chợ Lớn chính là chiếc xe kiếng được trang trí bằng bức tranh vẽ trên kiếng những tích truyện Tàu như Tam anh chiến Lữ Bố, Quan Công phò nhị tẩu, liên hoàn kế, Tiết Đinh San cầu Phàn Lê Huê… được ghép cạnh nhau thành một bức tranh liên hoàn.
Mỗi bức tranh đều có chú thích bằng chữ Hoa (đôi khi cả tiếng Việt) tóm lược về tích truyện được vẽ. Hồi nhỏ sống với bà ngoại, tôi được bà kể cho nghe những điển tích trong truyện Tàu nên tôi nhận ra hầu hết những tích được vẽ trên xe kiếng hủ tiếu mì. Mỗi lần đi ăn hủ tiếu, tôi thích chọn ngồi gần xe hủ tiếu để vừa ăn vừa ngắm những bức tranh kiếng vừa tưởng tượng đến những điển tích trong tranh vẽ. Đó là một cái thú mà có lẽ chỉ có đi ăn hủ tiếu mì mới có được.
Các quán hủ tiếu mì truyền thống ở Chợ Lớn được phân ra ba đẳng cấp theo một quy luật ngầm bất thành văn. Đầu tiên là những xe kiếng bán dạo, cứ tối đến là lại chọn một góc phố nào đó mà đứng, bày mấy cái bàn inox và mấy chiếc ghế con. Những xe này không treo bảng hiệu. Người ăn cứ quen khẩu vị mà tìm đến. Có những chiếc xe đã đứng ở một góc đường nào đó trong Chợ Lớn gần nửa thế kỷ, trải qua mấy thế hệ chủ, mà vẫn có khách quen đến ăn.
Loại thứ hai là những quán hủ tiếu nhỏ bán trong nhà, có thể có hoặc không có bán điểm tâm được gọi là “mì gia”. Tên quán thường gồm hai chữ và có chữ “Ký”. Có tiệm thì viết tên theo âm Hán Việt bên cạnh chữ Hoa như Tuyền Ký, Lâm Ký, Vĩnh Ký. Cũng có tiệm ghi thẳng phiên âm tiếng Quảng Đông bằng tiếng Việt như Phoóng Ký (âm Hán Việt là Phương Ký) hay Dậu Ký (Hữu Ký).
Cuối cùng là những quán to và sang trọng gần như một nhà hàng, bán nhiều loại hủ tiếu và điểm tâm khác nhau. Thực khách ở những quán này thường là đi với gia đình hoặc bằng hữu, vừa ăn hủ tiếu mì vừa ăn các món điểm tâm há cảo xíu mại và ngồi nhẩn nha uống trà tán gẫu hết nguyên buổi sáng. Đây là những quán tên ba chữ và cuối cùng thường kết thúc bằng chữ “Viên” như “Đông Hưng Viên”, “Tân Lạc Viên”, “Quảng Huê Viên”…
Kéo mì cũng lắm công phu
Hai thành phần chính của món “hủ tiếu mì” là hủ tiếu và mì. Hủ tiếu của người Hoa thường ăn là loại cọng lớn như bánh phở và mềm nên thường được người Việt gọi là hủ tiếu mềm, để phân biệt với loại hủ tiếu cọng nhỏ ăn dai dai thành phần chính của món hủ tiếu Nam Vang hay hủ tiếu Mỹ Tho.
Có người cho rằng hủ tiếu là biến thể của món mì, khi không có bột mì để làm nên sợi mì thì phải làm bằng bột gạo. Hủ tíu có thể đặt mua ở các lò làm bánh phở hay bún, nhưng mì thì thường được các xe hủ tíu mì làm tại chỗ. Mì thường làm bằng bột mì trộn với trứng gà để tạo độ dai và mùi thơm và kéo thành sợi dài và sau đó quấn thành vắt hình quả trứng. Mỗi tiệm mì có một bí quyết kéo mì khác nhau để tạo thương hiệu riêng.
Làm mì hay còn gọi là “kéo mì” là cả một nghệ thuật, đòi hỏi sức khỏe, sự khéo tay và nhanh nhẹn chính xác. Người kéo mì sẽ nhào một cục bột mì to khoảng 1-2 kg, sau đó dùng tay kéo dài nó ra rồi gấp đôi lại, rồi lại chà thêm một lớp bột mì khô bên ngoài để những sợi mì không dính lại với nhau. Cứ mỗi lần kéo vào gấp đôi lại, cục bột sẽ dài hơn và mỏng đi cho tới lúc biến thành những sợi mì vừa dài vừa mảnh.
Thỉnh thoảng cao hứng, sư phụ kéo mì lại tung cục bột mì đang kéo lên cao để nó quay vòng vòng trên đầu rồi lại chụp lấy và kéo tiếp. Nói thì lâu chứ làm thì rất nhanh. Đôi tay người làm mì cứ thoăn thoắt kéo bột, chập bột rồi lại kéo, lại chập, chẳng mấy chốc cục bột to tướng đã trở thành những sợi mì. Sau đó là đến công đoạn cắt mì và quấn lại thành từng vắt và phủ lên đó một lớp bột mì sống để cho các vắt mì đừng dính vào nhau, rồi xếp vào ngăn tủ kính trên xe mì. Đó gọi là mì tươi, khách ăn tới đâu thì làm tới đó và buộc phải bán hết trong ngày. Nếu để qua đêm thì sẽ mất vị ngon.
Do việc làm mì tươi đòi hỏi nhiều công sức kỹ thuật cũng như khó bảo quản nên một số xe mì dùng vắt mì khô để thay thế. Những vắt mì khô cũng được làm từ cùng nguyên liệu là bột mì trộn trứng nhưng lại được kéo bằng máy trong các lò sản xuất công nghiệp và sau đó được sấy khô, đóng vào bao ni lông đem bán ở các cửa hàng đồ khô ở chợ. Dĩ nhiên mì khô không thể nào sánh được với mì tươi làm tại chỗ về độ thơm ngon. Người sành ăn vừa cắn vào cọng mì có thể nhận ra ngay đó là mì tươi hay mì khô.
Người ăn hủ tiếu mì sành điệu chỉ thích những quán có làm mì tươi chứ không bao giờ ăn mì khô thương phẩm bán trong túi ni-lông ngoài chợ. Khi luộc lên trong nước lèo, cọng mì có màu vàng óng, hơi trong và ăn dai dai sần sật và thơm mùi trứng. Còn mì khô không có đặc điểm này, đã vậy còn rất dễ nát nếu trụng nước sôi quá tay.
Thế giới hủ tiếu mì
Thế giới hủ tiếu mì người Hoa rất phong phú và đa dạng với mì xá xíu, mì thập cẩm, mì hoành thánh, hủ tiếu cá, hủ tíu bò viên, hủ tíu gà xé, hủ tíu mì sườn… Cũng giống món phở của người Việt, “linh hồn” của món hủ tiếu mì chính là nồi nước lèo được nấu nhiều giờ bằng xương heo hay xương gà và khô mực để lấy nước ngọt.
Nước dùng của loại này thường trong và vị ngọt thanh. Khi ăn, người ta trụng hủ tiếu và mì vào nước sôi cho chín rồi bỏ vào tô, xếp thịt, cá, tôm, gan, cật… lên trên, rắc thêm hành lá, hẹ, tóp mỡ rồi chan nước lèo vào. Tùy theo sở thích mà người ăn có thể chỉ ăn mì hoặc ăn hủ tiếu hoặc ăn cả mì lẫn hủ tiếu. Sợi mì vàng, dai dai và thơm mùi trứng còn sợi hủ tiếu thì trắng và mềm khi ăn chung với nhau tạo nên một khẩu cảm đối lập khá thú vị.
Biến thể của hủ tiếu mì nước là hủ tiếu mì khô, với mì riêng và nước lèo riêng. Với kiểu ăn này thì người bán sẽ trộn dầu hàu, nước tương, dầu mè vào tô hủ tiếu mì đã trụng nhưng không chan nước lèo, còn nước lèo thì được đựng trong một chén riêng để người ăn chan vào từ từ hoặc húp riêng ở ngoài. Nhiều người thích ăn hủ tiếu mì theo cách này vì sợi mì được trộn với dầu hào có vị rất đậm đà và dai hơn mì nước, vì không bị ngâm trong nước lèo quá lâu.
Khác với cách ăn phở hoặc bún của người Việt, người Hoa ăn hủ tiếu mì nước trong không bỏ rau sống, giá hay chanh mà chỉ bỏ vài lá xà lách và nhiều hẹ vào để hút bớt chất dầu mỡ. Các quán bán hủ tiếu mì ở Sài Gòn sau này do để phục vụ khẩu vị của thực khách người Việt nên để thêm rổ rau giá sống, chanh tươi cắt lát và thậm chí chai nước mắm để người ăn nêm nếm. Riêng tôi, tôi không bao giờ nêm nếm tô hủ tiếu mì của mình bằng nước mắm hay vắt chanh vào vì như vậy thật sự rất trái vị.
Nói về gia vị để nêm nếm khi ăn hủ tiếu mì, trên các bàn ăn trong quán hủ tiếu mì luôn có bốn hũ: Xì dầu, dấm đỏ, sa tế và ớt ngâm. Xì dầu và dấm đỏ được đựng trong hũ thủy tinh có nắp nhựa màu xanh lá cây và màu đỏ đục hai lỗ ở hai đầu – xanh là xì dầu, còn đỏ là dấm. (Hồi còn nhỏ, tôi luôn thắc mắc tại sao trên nhãn nước tương Nam Dương hiệu con mèo đen có ghi chữ “tàu vị yểu”. Người Quảng Đông gọi nước tương là “xì dầu”, là cách nói tắt của từ “tầu xì dầu” (dầu đậu tương) mà ra, và “tàu vị yểu” có thể lại là một cách đọc trại của “tàu xì dầu” chăng?)
Còn sa tế và ớt ngâm thì đựng trong hũ sành trắng viền xanh có muỗng nhỏ để múc. Người ăn có thể rót nước chấm thẳng vào trong tô của mình hoặc cầu kỳ hơn thì rót mỗi thứ một chút ra một cái đĩa nhỏ rồi dùng đũa trộn đều với nhau rồi gắp thịt chấm vào đĩa. Ăn hủ tiếu mì mà thiếu xì dầu, dấm đỏ và sa tế cũng như ăn bún bò thiếu ớt khô hay bún riêu thiếu mắm tôm vậy. Một thứ gia vị nữa không thể thiếu của hủ tiếu mì là tóp mỡ (tiếng Quảng Đông gọi là “chúy dầu cha”).
Mỡ mua về được xắt hạt lựu sau đó thắng ra lấy nước mỡ, còn riêng cái phần tóp mỡ giòn giòn béo ngậy thì luôn được giữ lại, dùng để rắc vài cục lên tô hủ tiếu mì. Vì lý do sức khỏe, nhiều người bây giờ yêu cầu không cho tóp mỡ vào tô của họ nhưng ăn hủ tiếu mì mà thiếu tóp mỡ thì cái sự thú vị cũng giảm đi đáng kể.
27/11/2023
Tu Phật
25/11/2023
Công năng của Đại Bi Chú đối với Phật tử hành Thiền
Cửa Phật có đến tám
vạn bốn ngàn pháp môn, một người học Phật dù cố gắng hành trì, tu tập trải qua
hằng hà sa số kiếp cũng không dễ gì có thể lĩnh hội hết tất cả nội dung phong
phú đó huống là chỉ một đời người.
Cho nên, tùy theo căn
cơ, duyên nghiệp, một khi đã phát tâm đi vào con đường giải thoát, hành giả
hoặc nhờ phúc duyên được chư Phật, chư Bồ Tát độ trì dẫn dắt, hoặc do minh sư
chỉ bảo, mỗi người cần nên tự chọn cho mình một pháp môn để tu tập.
Có rất nhiều pháp môn
tu học phổ biến trong đại chúng hiện nay như Tịnh Độ, Mật Tông, Thiền Định…
Pháp môn tuy có thể khác nhau, nhưng một khi đã tự xem mình là trưởng tử của
Như Lai, hạnh nguyện của mỗi hành giả đều giống nhau, đó là noi theo ánh sáng
của chư Phật, quyết tâm xé bỏ bức màn vô minh, đạp qua nẻo luân hồi sinh tử để
đi vào con đường giải thoát, tiến đến đạo qủa bồ đề, hầu mang lại an vui, phúc
lợi không những cho riêng mình mà còn cho toàn thể chúng sinh.
“Chúng sinh vô biên
thệ nguyện độ”, đó là tâm nguyện chung của một người mang hạnh nguyện Bồ
tát vào đời, dù khoác trên mình chiếc áo tăng sĩ hay hàng tại gia cư sĩ.
Nhưng một người dù có
thiện tâm, hảo ý đến bao nhiêu mà không có khả năng thực hiện được ý nguyện của
mình thì thiện tâm hảo ý cũng trở thành vô ích.
Như một người trông
thấy kẻ bị nạn sắp chết đuối dưới dòng nước chảy xiết, nhảy xuống định cứu, thế
nhưng bản thân mình lại không biết bơi, chẳng những đã không cứu được người,
vừa thiệt thân mạng mình một cách vô ích, lại còn gây trở ngại thêm cho công
tác cứu hộ.
Cho nên, muốn độ người
trước hết phải độ ta, có nghĩa là phải xét xem ta có đủ khả năng, tư cách để độ
người hay không? Muốn thế mỗi người phải luôn tích cực, tinh tấn tu tập không
ngừng nghỉ mới có thể từng bước tiến dần đến ánh sáng giác ngộ.
Có thể nói một cách
khẳng định rằng, để đạt được cứu cánh giác ngộ không có con đường tu tập nào
khác hơn ngoài con đường Thiền định.
Chư Phật, chư Bồ Tát,
các vị chư Tổ cũng đều đã phải trải qua con đường đó.
Chính Đức Thế Tôn đã
từng nhấn mạnh đến lợi ích quan trọng của thiền định: “Thiền định là phương
tiện duy nhất để thanh tịnh nội tâm, tiêu trừ phiền não.” (Samyutta, 16:13
– Tạp A Hàm), và chính Ngài cũng đã trải qua 49 ngày đêm thiền định rốt ráo
trước khi chứng đạt được đạo quả bồ đề.
Chúng ta, những người
học Phật, dĩ nhiên cũng không có một lựa chọn nào khác hơn.
Tuy nhiên, một vấn nạn
lớn đặt ra cho những người mới tập tễnh bước chân vào cửa Thiền, là làm sao tìm
ra cho mình một phương pháp thích ứng để con đường tu chứng của mình mau đạt
được kết quả mà không bị lạc lối trong rừng Thiền mênh mông, chẳng những đã
không đạt được cứu cánh giác ngộ mà đôi khi lại còn có thể bị rơi vào con đường
ma đạo.
Muốn học đạo phải tìm
thầy. Có rất nhiều minh sư ở khắp mọi nơi để Phật tử có thể tìm đến tham cầu,
nhưng nếu vì một lý do nào đó mà hành giả không có cơ duyên hay phương tiện để
gặp gỡ họ, thì xin hướng dẫn qúy vị đến gặp một vị Đại minh sư, một “Người” rất
quen, luôn luôn gần gũi bên cạnh chúng ta, luôn luôn lắng nghe những lời khẩn
cầu của chúng ta với tất cả sự quan tâm và tấm lòng thương yêu rộng lớn để sẵn
sàng giúp đỡ mà không cần đòi hỏi một điều kiện thù đáp nào.
Vị minh sư đó không ai
khác hơn là Đức Bồ Tát Quán Thế Âm và với phương tiện thiện xão của Ngài, thần
chú “Thiên Thủ Thiên Nhãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà Ra Ni” (Đại Bi Chú),
sẽ giúp đỡ cho bất cứ ai khi trì tụng Thần chú này đúng phương pháp chắc chắn
sẽ mau chóng bước chân vào cõi Thiền, cũng như đạt được mọi điều sở nguyện.
Như người cùng tử,
suốt một đời rong ruổi ngược xuôi, đến khi mang chiếc thân tàn trở về lại ngôi
nhà cũ của Cha mình mới khám phá ra viên ngọc vô giá trong chiếc áo rách nát tả
tơi theo năm tháng mà ngày xưa người cha vì lòng yêu thương đã khâu vào trước
khi đứa con bỏ nhà đi hoang.
Thần chú Đại Bi, chính
là viên ngọc vô giá đó và hôm nay, như người cùng tử năm xưa, chúng ta bất ngờ
khám phá lại kho tàng không những sẽ làm giàu có, phong phú cho tâm hồn đang
khô kiệt của chúng ta, mà còn là chiếc chìa khóa mở cho ta vào cánh cửa thênh
thang của đạo quả giác ngộ, vô thượng bồ đề.