st trên Net.
Thật là ngớ ngẩn. Tôi có là trí thức ngang hàng với Mises
không?
Tất nhiên là không. Tôi sẽ là một thằng ngốc nếu nghĩ như
thế.
Tuy nhiên, sự kém cỏi về mặt trí tuệ của tôi không có nghĩa
là khi tôi không đồng ý với Misies về một vấn đề
cụ thể nào đó, thì bao giờ tôi cũng sai.
Tôi có là người trí thức ngang hàng với Einstein không?
Câu hỏi thật là lố bịch.
Tuy nhiên, về những vấn đề cụ thể nhất định, khi Einstein
và tôi có ý kiến khác nhau, ông rõ ràng là người đã sai. Tôi có thể giải thích,
tôi tin khá chắc chắn như thế, vì sao chủ nghĩa xã hội là chế độ xã hội không
thể nào đạt được những mục tiêu mà những người xã hội chủ nghĩa đầy thiện ý như
Einstein tin là sẽ đạt được. Đơn giản là Einstein không biết nhiều về kinh tế
học, dù ông có là nhà vật lý học vĩ đại đến mức nào.
Bất cứ người nào cũng có thể có sự khác biệt tương tự như
thế. Chắc chắn là có hàng triệu người - có thể là hàng trăm triệu – nói chung,
là giỏi hơn tôi về mặt trí tuệ. Nhưng, như thế không có nghĩa là khi tôi có ý
kiến khác với một trong những người đó, thì tôi là người sai.
Viện dẫn uy quyền là ngụy biện,
chắc chắn là thế, nhưng khi người ta xem xét một vấn đề mà người có uy quyền –
do những đóng góp về trí tuệ của họ - đã đặt niềm của của mình vào, thì viện
dẫn là hầu như không thể tránh khỏi trong một số cuộc thảo luận – những người
nghiệp dư ít có cơ hội trở lại bàn vẽ, trên đó, những người có uy tín đã trình
bày luận cứ và trưng ra bằng chứng.
Nhưng khi những người có uy quyền nói về những vấn đề nằm
ngoài kiến thức chuyên môn thật sự của họ, thì họ cũng thường nói ngu như ai và
người nghe phải luôn luôn nhớ trong đầu như thế.
Tôi nhớ rằng sau khi George Stigler (1911-1991, Nobel kinh
tế năm 1982 – ND) được tuyên bố là sẽ được trao giải Nobel về kinh tế, rất
nhiều nhà báo gọi điện tới. Họ hỏi ông về những vấn đề như điều gì sẽ xảy ra
với chu kỳ kinh doanh, thị trường chứng khoán và lãi suất.
George đã làm các phóng viên bối rối bằng cách trả lời rằng
ông không biết gì. Mặc dù ông là một nhà kinh tế học xuất sắc, nhưng ông không
làm trong lĩnh vực kinh tế vĩ mô hay tài chính, và do đó ông không có kiến thức
chuyên môn để trả lời những câu hỏi như vậy (thực ra, trong trường hợp này,
ngay cả các nhà kinh tế làm việc trong những lĩnh vực đó cũng khó có thể đưa ra
câu trả lời có giá trị, vì như tất cả những người khác, họ không biết tương
lai).
Người thông thái (dịch thoát ý từ Renaissance men – tức
những người thông thái như những người thời kì Phục hưng – ND) bao giờ cũng
hiếm, ngay cả trong thời Phục hưng. Vì vậy, khi một học giả nào đó trình bày
quan điểm về nhiều chủ đề khác nhau thì khả năng sai trong một hay nhiều phát
biểu là khá lớn. Các học giả đi ra ngoài lĩnh vực của mình có thể bị một người
nhẹ đồng cân hơn hẳn, nhưng chuyên tâm vào lĩnh vực đang bàn, sửa gáy là chuyện
bình thường.
Không có Thánh nhân khi cậy nhờ đến Uy quyền
Hơn nữa, ai cũng có thể sai, dù nhà tư tưởng nào đó có
thông thái đến đâu thì cũng thế. Người bạn cũ của tôi, Murray Rothbard, thường
tuyên bố rằng trong lĩnh vực kinh tế, các nhà tư tưởng được đánh giá cao nhất,
trên thực tế, lại có nhiều khả năng sai ngay trong lĩnh vực mà họ được coi là
chuyên gia có uy tín nhất (Milton Friedman, trong lý thuyết tiền tệ, là một
trong những ví dụ mà ông hay nhắc tới).
Mặc dù tôi có khuynh hướng cho rằng, trong trường hợp này,
Murray đã quá cường điệu, nhưng có một phần sự thật trong những lời nói của
ông. Ai cũng có thể mắc sai lầm, và những nhà tư tưởng lớn cũng không thoát
được khiếm khuyết này, ngay cả trong những lĩnh vực chuyên môn của họ.
Khi thấy các đồ đệ của một tư tưởng gia nào đó coi mỗi lời
nói của ông ta như Chân lý được Hiển lộ, chứ không phải là kết luận sai lầm,
thì chúng ta biết rằng họ đã biến tư tưởng gia đó từ một học giả hay người trí
thức chân chính thành biểu tượng của giáo phái.
Đáng tiếc là một số bậc thầy đáng kính nhất của tôi, những
người như Mises, đã phải chịu số phận như thế, như Rothbard và ở một mức độ
thấp hơn, là F. A. Hayek. Quá trình phát triển như thế một phần là do ý thức hệ
hay ngụ ý từ những trước tác của các tác giả và một phần từ ý nghĩ cho rằng
những tổ chức có thẩm quyền về trí tuệ đã không tôn trọng họ như họ đáng được
hưởng và do đó đã coi họ là người anh hùng, cả với tư cách cá nhân lẫn trí tuệ,
đến mức không thể sai lầm.
Tôi tin rằng cả Mises lẫn Hayek đều không đồng ý để người
ta biến mình thành biểu tượng tôn giáo. Học hỏi và tôn trọng những nhà tư tưởng
vĩ đại là việc tốt, nhưng dù họ có vĩ đại đến mức nào thì tự nhiên cũng không
ban cho họ khả năng không thể sai lầm, vì thực tế là, tự nhiên không ban cho ai
khả năng như thế.
Vì vậy, đôi khi, tư tưởng của ngay cả một nhà tư tưởng lớn
cũng có thể bị một nhà tư tưởng kém hơn hẳn về mọi phương diện chứng minh là
sai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét