Hòa thượng Thích Thánh Nghiêm
Trong thời Phật tại thế, vốn không có phân biệt Tiểu
thừa và Đại thừa. Phật pháp là một vị thuần nhất. Chỉ do đối tượng thuyết pháp
không giống nhau cho nên nội dung và cảnh giới thuyết pháp cũng khác nhau mà
thôi.
Đối
với những người có trình độ thấp, Phật chỉ giảng đạo lý làm
người, giảng năm giới, mười điều thiện gọi là nhân thiên thừa.
Đối với nhưng người nhàm chán thế gian, Phật giảng phương
pháp thoát ly sinh tử, gọi là Thanh văn tiểu thừa. Đối với
những người có trình độ cao, có tâm nguyện nhân độ thế,
thì Phật giảng giáo lý Đại thừa bồ tát.
Trên sự
thực, Phật pháp chia làm năm thừa: Nhân thừa (tức
là Phật giáo của nhân gian), Thiên thừa (Phật
giáo cho loài Trời), Thanh văn thừa, Độc giác
thừa và Bồ tát thừa.
Tu theo
5 giới và 10 điều thiện ở bậc cao (thượng phẩm) thì sẽ được sinh lên
các cõi Trời. Tu theo 5 giới 10 điều thiện ở bậc trung bình (trung phẩm)
thì sẽ được sinh làm người.
Tổng hợp
cả hai loại gọi
chung là con đường loài Người và loài Trời. Hàng Thanh
văn nhờ nghe pháp tu hành mà được giải
thoát khỏi sinh tử. Hàng Độc giác không nghe pháp,
không có thầy mà tự mình giác ngộ, được giải
thoát khỏi sinh tử. Tổng hợp cả hai lại gọi chung là con
đường giải thoát của Nhị thừa.
Con
đường Bồ tát là pháp môn vừa cầu giải thoát, vừa không
tách rời con đường loài Người và loài Trời, do đó con
đường Bồ tát đại thừa là con đường tổng hợp cả
hai con đường giải thoát và con đường loài
Người và loài Trời.
Tu theo 5 giới và 10 điều thiện
trong con đường loài Người và loài Trời thì vẫn còn là phàm
phu. Người tu hành, chứng đạo giải thoát không
còn luân hồi sinh tử nữa, mới gọi là bậc Thánh. Vì chỉ lo
lắng cho bản thân mà cầu Phật pháp để được giải
thoát, không có tâm nguyện quay trở lại cứu độ chúng sinh,
cho nên gọi là Tiểu thừa. Con đường Bồ tát gọi là Đại
thừa, vì rằng vị Bồ tát, trên thì cầu đạo Phật vô
thượng để giải thoát khỏi sinh tử, dưới thì phát
nguyện độ thoát vô lượng chúng sinh để cùng thoát
khỏi biển khổ sinh tử.
Về mặt phân bố địa lý mà nói, thông
thường gọi Phật giáo Bắc truyền theo văn hệ Sanskrit, lấy Trung
Hoa làm trung tâm, bao gồm các nước như Nhật
Bản, Triều Tiên, Mông Cổ, Tây Tạng, Việt Nam thì gọi
là Phật giáo Đại thừa. Còn Phật giáo Nam
truyền dùng kinh điển thuộc văn hệ Pali, lấy nước Tích
Lan làm trung tâm và bao gồm các nước như Miến Điện,
Thái Lan, Lào, Campuchia, thường được gọi là Phật giáo Tiểu thừa.
Thực ra, đó chỉ là sự phân
biệt của riêng Phật giáo Bắc truyền, còn Phật giáo Nam
truyền thì không công nhận sự phân biệt đó. Đấy là do,
trong Luật tạng của Hữu Bộ, quyển 45 và Tạp A
Hàm quyển 28 trang 69 đều có ghi danh từ Đại thừa để chỉ những
người tu theo Bát chính đạo và Tạp A Hàm quyển 26 trang 204
dùng danh từ đại sĩ chỉ cho những người tu hạnh Bốn nghiếp
pháp. Tăng nhất A Hàm cuốn 19 cũng nói rõ sáu độ thuộc về Đại
thừa.
Phật giáo Bắc truyền, trong
lĩnh vực lý luận, có phần phát huy hơn Phật giáo Nam truyền, thế
nhưng về mặt thực tiễn sinh hoạt thì Phật giáo Bắc
truyền không phải tất cả theo Đại thừa, và Phật giáo Nam
truyền cũng không phải tất cả đều theo Tiểu thừa. Phật giáo
Trung Quốc, ngoài việc ăn trường trai ra, cũng không có gì xuất sắc
hơn Phật giáo Nam truyền. Phật giáo Trung Quốc do
chịu ảnh hưởng của tư tưởng Lão Trang và lối học nói suông
chuyện thanh cao (huyền học tham đàm) cho nên cũng bị lớp sĩ
phu đời Ngụy Tấn đối đãi như là một thứ huyền
học để tiêu khiển.
Lý luận của các tông
phái ở Trung Quốc như Thiên Thai Tông và Hoa
Nghiêm Tông đều có chịu một phần ảnh hưởng của học phong này.
Chính vì vậy, có một học giả Nhật Bản cận đại, ông Mộc
Thôn Thái Hiền phê bình Phật giáo Trung Quốc là loại Phật
giáo học vấn, không phải là Phật giáo thực tiễn. Phê
bình như vậy, không phải là không có lý do. Trên sự thực, cấu
trúc tư tưởng của Hoa Nghiêm Tông và Thiên Thai
Tông đều xuất phát từ cảnh giới chứng ngộ của
các cao tăng Trung Hoa, chứ không có y cứ đầy đủ
trong tư tưởng lý luận của Phật giáo Ấn Độ. Do đó, có
thể nói tinh thần Đại thừa chân chính của Phật giáo
Trung Quốc, cho đến nay vẫn chưa phổ cập đến dân
gian Trung Quốc, chứ còn nói gì làm nơi quy tụ của tín
ngưỡng dân gian Trung Quốc! Vì vậy mà có người
nói, Phật giáo Trung Quốc về tư tưởng là Đại thừa,
về hành vi là Tiểu thừa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét