Tuấn Long
Chuyện kể rằng, ngày chưa
xa, có một tráng sĩ lạc đến thôn nhỏ ven núi.
Chàng mệt mỏi và thoái chí lắm rồi. Trên đời lẽ
có nhiều, nhưng thời cuộc làm cho tráng sĩ rơi rụng dần, gục ngã cả. Họ. Bất lực
trước cường quyền và tiền tài, mỹ nữ... Có lẽ chàng là người cuối cùng còn lại.
Để rồi sao?
Thân thể cường tráng đã hao mỏi. Ánh mắt rực sáng
đang mờ đục dần.
Một thân cường tráng, ý chí mạnh mẽ vô song. Kiêu
ngạo - Ngông cuồng để rồi đấu với Đời gian nan, khúc khuỷu và ngạo nghễ đến bây
giờ cô độc, hão huyền.
Bất lực, không còn đồng đội, không còn đường đi.
Thanh kiếm đã mẻ, cùn.
Nước hoài chảy mãi
Trên sông không thuyền,
cũng chả có cá.
Lão chài đành lên bờ rượu
suông, thở dài.
Biển xa quá, sao tới?
Nàng thiếu nữ bước tới. Thân mộc mạc, thanh thoát,
giọng như chim vành khuyên:
- Người lạ, mời vào nhà nghỉ ngơi. Mẹ con em mời.
Cạn đường, trôi xuôi, nhìn thấy bến đỗ, Tráng sĩ
gật đầu.
Rượu nồng, men cay
Chí ngút Trời mây
Đất kia yên lặng
Lời hào sảng nay còn đâu?
Lời thùy mỵ, dáng nết na khiến tráng sỹ rung
động. Đã lâu lắm rồi, thuở trẻ thơ mới có được mái nhà tranh yên ấm và nụ cười
ấm áp của người thân.
Chàng bàng hoàng, hóa ra đã mất đi nhiều thứ quá,
trong đó có tình yêu thương của gia đình nhỏ bé. Không có được trách nhiệm của
người đàn ông đối với người thân.
Chàng tráng sỹ dừng lại nơi xóm núi, cưới cô thôn
nữ xinh đẹp và an ổn sống đời giản dị.
Từ đó trên đời không còn Tráng sỹ nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét