MÌNH LÀ CÁI GÌ?
Đức Phật Thích Ca khi sinh ra đời, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, nói câu: “Trên trời dưới trời, chỉ có Ta là trên hết”. Câu nói nầy quí Thầy đã giảng rộng rồi, nhưng ở đây tôi nhấn mạnh lại trọng tâm. Người ta cứ nghĩ Phật nói thế là bản ngã hơn hết, nhưng sự thật không phải vậy. Với thâm ý của đạo Phật thì trên trời dưới trời chỉ có Ta, tức con người là trên hết.
Tại
sao vậy? Vì trong vũ trụ, trời đất che chở nhưng trời đất vô tri, chỉ con người
là có tri giác. Đất che chở đất nuôi chúng ta, nhưng đất có biết làm gì đâu,
chỉ là hình tướng che chở giúp cho mình có sự sống. Còn trời là mây, mưa, mặt
trời, mặt trăng, giúp cho ta đủ điều kiện sống trên thế gian nầy. Nên nói trời
đất vô tri, chỉ có con người tri giác, như vậy tri giác là trên tất cả. Vì thế
con người là trọng tâm của trời đất, chớ không phải thường.
Lâu
nay chúng ta ai cũng như ai, hầu hết đều coi thường mình, chỉ kính trọng trời
đất. Đó là lỗi lầm rất to. Sợ trời phạt, mong trời thương, cầu thổ địa ủng hộ
cho nhiều... tất cả những việc đó chỉ là phần phụ bên ngoài không đáng kể.
Chính yếu là con người. Con người rất quan trọng đối với đạo Phật nên đức Phật
Thích Ca ra đời đã tuyên bố mục tiêu trọng yếu đó.
Ngài
ra đời là vì đề cao giá trị của con người. Đó là trọng tâm, khác với các nhà
khoa học hay triết học, luôn tìm tòi bên ngoài, chinh phục vũ trụ mà quên xoay
lại con ngưới, chinh phục chính bản thân mình.
Quí
Phật tử kiểm nghiệm lại trong đời sống của mình, xét xem chúng ta nhớ mình
nhiều hay nhớ bên ngoài nhiều hơn. Sáng thức dậy thì sao? Sửa soạn đi chợ hoặc
đi làm công tác, luôn nhớ những việc bên ngoài, chớ không nhớ mình. Lo điều nầy
điều kia, mua sắm đủ thứ. Ngoài chợ có những món hàng mới lạ, nếu trong túi có
tiền liền đi mua sắm. Chúng ta ưa thích những gì mới lạ bên ngoài, ít khi nghĩ
đến con người mình. Quí vị có khi nào nghĩ mình là cái gì không? Chắc không! Cứ
hài lòng với con người như vầy, sự sống như vầy là đủ rồi. Thêm nữa là sự ăn
mặc, nhà cửa, xe cộ, lo bấy nhiêu đó mà quên nghĩ mình là cái gì?
Mình
là cái gì không biết mà cái gì cũng lo cho mình. Sắm máy thu thanh hỏi sắm cho
ai, sắm cho mình. Mua chiếc nệm để làm gì? Để cho mình nằm. Cái gì cũng mình
hết. Nhưng thử hỏi mình là cái gì thì không biết! Đó là điểm chính yếu mà tất
cả chúng ta quên, chúng ta lơ là.
Đạo
Phật không cho phép người Phật tử như vậy mà chúng ta phải biện minh cho rành
rẽ, tường tận. Vật bên ngoài chỉ phụ thuộc, nghĩa là biết được bao nhiêu hay
bấy nhiêu, trọng yếu là phải biết mình, vì con người là trọng tâm của vũ trụ.
Biết tất cả mà không biết mình thì cái biết đó chưa thật biết. Tất cả tài sản
mình được mà hỏi mình là cái gì cũng không biết. Như vậy tất cả cái được đó đều
không giải quyết tận cội gốc của con người. Sống mà không biết mình là gì thì
cuộc sống hết sức rỗng, vô giá trị. Nếu chúng ta chỉ lo ăn mặc cho sung sướng,
nhà lầu xe hơi, tức là chỉ lo thụ hưởng sung túc, mà mình là gì không biết thì
ai hưởng thụ đây?
Đó là
vấn đề mà đức Phật hay người tu hy sinh cả cuộc đời, phăng tìm cho ra manh mối
để giải quyết thân phận con người. Ngày nay chúng ta tu theo đạo Phật cần phải
hiểu vấn đề đó, không thể xem thường. Cứ lo ăn lo mặc, lo sống để chờ tới ngày
chết, cuối cùng là tan rã. Ví như chúng ta cất cái nhà thật đẹp nhưng biết mai
mốt nó sẽ tan nát thì còn quí nó không? Cái không bền, không lâu dài, chúng ta
đâu có quí. Vậy thì thân nầy không lâu dài, tại sao mình lại quí, đó là mê hay
giác? Đó là mê.
Vì
vậy đạo Phật dạy chúng ta phải giác, chớ không cho mê. Người mê thì không sáng
suốt, không có trí tuệ. Mà không sáng suốt, không có trí tuệ thì sống như chết,
không có giá trị gì hết! ý nghĩa quan trọng là phải biết được mình thì cuộc
sống mới có giá trị. Dù sống nghèo hay sống thiếu thốn vẫn có ý nghĩa như
thường. còn không biết mình là gì thì cuộc sống hoàn toàn vô nghĩa.
Nhưng
muốn biết mình là gì thì phải làm sao? Chính điểm nầy tôi muốn hướng dẫn cho
Phật tử ứng dụng tu tập để tìm lại xem mình là cái gì? Bao nhiêu người dù
trí thức hay bình dân đều nghĩ mình luôn luôn hiện tiền, nhưng hỏi mình là cái
gì thì không trả lời được. Như vậy, cái hiện tiền đó cũng chỉ là ảo tưởng thôi.
Chúng ta phải tìm ra được lẽ thật mình là gì chớ không thể tưởng tượng được.
Chúng ta tu không phải để tìm cái gì xa xôi ở bên ngoài mà phải xoay lại soi
sáng chính mình để tìm xem mình là gì? Cái gì là thật mình? Nếu tìm ra cái thật
mình là ngộ đạo. đừng tưởng ngộ đạo là chạy lên non, lên núi, lên mây, lên
trời, mà ngộ đạo là tìm ra được cái thật mình. Tìm được cái thật mình rồi thì
ngang đó giải quyết xong dòng sinh tử. Không tìm ra được cái thật mình thì luôn
sống trong dao động, biến chuyển. mà dao động biến chuyển là tướng sinh diệt vô
thường. Nếu chấp giữ tất cả hình tướng tâm niệm vô thường là mình thì
mình là một dòng biến chuyển. Chuyển biến nơi nầy đến nơi kia không dừng, Phật
gọi đó là luân hồi. Đã luân hồi thì chỉ có giải thoát mới là vui.
Tôi
thường nói thân nầy không phải thiệt mình. Nhưng ai cũng bám vào nó, cũng nghĩ
nó là mình. Nếu thân nầy thật mình thì nó nguyên vẹn, nhưng nếu ở trong da thịt
chúng ta chỗ nào bị ung nhọt thì có mũ hôi hám. Mũ hôi hám đó là mình chăng? Đã
là da thịt mình loại ra thì nó đâu phải mình. Nếu là mình thì chúng ta phải mến
nó chứ, ngược lại mình rất gớm nó. Như nước bọt ở trong miệng có phải là mình
không? Nếu là mình thì khi nhổ ra rồi, mình lấy lại được, nhưng chúng ta có làm
như vậy không? Kể cả máu huyết là thiết yếu của sự sống,nhưng chúng ta trích ra
chừng một chung máu, rồi bảo uống lại có dám uống không? Nếu thật mình thì đâu
nỡ bỏ; đằng nầy buông ra rồi, chúng ta gớm nó thì làm sao nói mình được. Nếu
thân nầy là mình thì khi thiếu máu, mua máu của người khác đem vô, máu của
người khác thì đâu phải của mình, nhưng khi đem vô rồi lại nói máu mình. Lạ
chưa! Từ bản thân mình loại ra thì chúng ta gớm, còn của người khác đem
vào thì nhận là mình. Thật vô lý! Cho nên từ đó mới thấy rõ ràng thân nầy không
thật là mình.
Trong
kinh đức Phật kể lại: có một người đi sang làng khác, giữa đường gặp sa mạc.
Trời tối, ông thấy cái chòi cũ không người ở, nên vào nghĩ tạm qua đêm. Đang
nằm, có tiếng động bên ngoài, ông trổi dậy nghe ngóng. Bổng cánh cửa bị xô vô,
thì ra một con quỷ to tướng đang vác cái thây người chết liệng xuống đất. Ông
hoảng sợ quá đứng nép sau vách. Bổng có con quỷ thứ hai chạy vào, dành ăn với
con quỷ thứ nhất. Đứa nầy nói cái thây nầy củ tao, đứa kia nói cái thây của
tao, hai đưa giành nhau rồi cãi lộn.
Lúc
đó chúng chợt thấy ông đứng bên vách. Con quỷ thứ nhất nói từ đầu tới cuối có
ông nầy làm chứng, nếu ông nói của đứa nào thì đứa đó ăn. Nghe vậy ông run quá,
nếu nói của thằng nầy thì thằng kia bẻ cổ mình, nhưng thôi kệ thà chết chớ
không nói dối. Nên ông bảo: “Khi nãy tôi thấy rõ ràng anh A đem cái thây vô
quăng ở đây”. Thằng kia tức quá liền giựt ông một cánh tay. Con quỷ thứ nhất
thấy vậy thương, bèn xé cánh tay của thây chết ráp vào cho ông. Vừa ráp xong
thì con quỷ thứ hai giựt cánh tay còn lại quăng ra. Con quỷ đầu xé cánh tay thứ
hai của thây chết gắn vào. Rồi tới chân phải, chân trái. Hễ con quỷ xé quăng ra
thì con kia lấy chân của thây chết gắn vào. Cuối cùng mệt quá hai con quỷ ngưng
cãi, chúng chia hai chân, hai tay của ông bị vứt ra mà ăn.
Ông
ta hoảng hốt tự hỏi mình là cái gì? Ró ràng tay chân hiện giờ là của thây chết.
Ông mới tìm gặp những vị sáng suốt để hỏi xem ông bây giờ là gì? Gặp được một
vị A-la-hán, đảnh lễ xong, ông thưa:
-Bạch
Ngài, con bị hai con quỷ đem tay chân của thây chết ráp vào cho con, bây giờ
cái gì là con?
Vị
A-la-hán nói:
-Tốt
lắm! Như vậy là ông sắp ngộ đạo.
Câu
chuyện tới đó hết. Quí vị thấy nếu vật tạm bợ hư giả mà chúng ta biết thắc mắc,
tìm tòi, không tin nó thật, thì đó là sáng suốt, thấy được lẽ thật. Cuộc đời
nầy có ai thấy được lẽ thật không? Có ai thắc mắc mình là gì không? Hay cứ hài
lòng. Đã hài lòng rồi thì tìm mọi thứ cho nó thụ hưởng, cho đến ngày bại hoại.
Đó là nỗi đau đớn cùa co người trong kiếp mê lầm. Chúng ta phải ý thức mình là
gì, tìm cho ra cái mình đó chính là gốc của sự tu. Người biết quay lại tìm mình
là người sắp thấy đạo.
Vì
vậy tôi hướng dẫn Tăng Ni ở các thiền viện cũng như các Phật tử trong các đạo
tràng khi tụng kinh thì đặt nặng kinh Bát Nhã. Trong kinh Bát Nhã câu đầu:
“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát-nhã-Ba-la-mật-đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai
không, độ nhất thiết khổ ách”. Chỉ cần soi lại thân năm uẩn nầy không thật thì
tất cả khổ nạn qua hết. Quí vị có soi lại không? Nhiều khi đọc thì đọc mà không
chịu soi lại. Cần phải soi lại thân năm uẩn nầy xem nó có thật hay không. Nếu
thấy rõ ràng nó không thật thì tất cả khổ ách đều qua. Điều nầy hết sức cụ thể.
Thường
chúng ta thấy thân nầy, vọng tưởng nầy là ta, nên những gì cung cấp cho thân
nầy được khỏe, được sung túc mà người khác đoạt đi thì ta tức giận lên. Ta nghĩ
việc gì đúng mà ai nói khác thì nổi giận. Như vậy khổ là do chấp thân, chấp tâm
mà ra. Nếu biết thân nầy không thật, ý nghĩ không thật thì đâu còn chấp, đâu
còn giận ai, nhờ thế mọi khổ ách đều qua hết. Người ta chửi, mình cười chơi
thôi. Có gì thật mà phải khổ, phải giận, giành hơn giành thua. Anh không thật,
tôi không thật, cái chửi cũng không thật luôn nên chỉ cười vui thôi.
Ngược
lại, nếu thấy thật thì động tới xác thịt liền đau tức, động tới ý kiến trái
mình liền sân hận. Rõ ràng do chấp thân, chấp tâm mà mình khổ. Vì vậy kinh Bát
Nhã nhắc cho chúng ta soi thấy năm uẩn là không thì qua hết thảy khổ nạn. Việc
tu hết sức giản đơn, không phải cầu Phật hay cầu ai làm cho mình hết khổ, chỉ
cần thấy rõ năm uẩn không thật là hết khổ.
Năm
uẩn có sắc thuộc về vật chất; thọ, tưởng, hành, thức thuộc về tâm; cả hai đều
không thật. Biết rõ như vậy thì khổ nạn nào cũng qua hết, chớ không phải Phật
hay Bồ tát, thần thánh nào cho mình hết khổ nạn. Hết khổ nạn là do trí tuệ của
chúng ta soi thấy năm uẫn không thật. Kinh dạy một câu thôi chúng ta tu cả đời.
Tu là phải soi lại chớ không phải phóng ra. Nhưng hiện nay đa số người tu cầu
xin nhiều hơn soi lại.
Xét
hai phần vật chất và tinh thần: Sắc là sắc chất tức thể xác không thật. Thọ,
tưởng, hành, thức tức tinh thần cũng không thật. Thấy rõ như vậy là giác. Mê
giác cách nhau chẳng bao xa. Thấy chân thật, cái suy gẫm thật là mê. Thấy thân
thật, cái suy gẫm thật là mê. Thấy thân không thật, cái suy gẫm không thật là
giác.
Trong
kinh Viên Giác có vị Bồ tát thưa hỏi Phật:
-Bạch
Thế Tôn, thế nào là vô minh?
Phật
đáp:
-Chấp
thân tứ đại duyên hợp là thật của mình, chấp tâm suy nghĩ lăng xăng là tâm thật
của mình là vô minh.
Hết
vô minh là giác. Như vậy mê giác như trở bàn tay thôi, gần một bên mà mình tu
hoài không được, tại sao? Tại vì mê chấp thấm sâu lâu đời quá rồi. Ngày nay đọc
kinh Phật, nghe quý thầy giảng chỉ mới lóe lên chút thôi, chưa hẳn là thấy nó
không thật. Chỉ khi nào ngồi lại thấy thân không thật, tâm không thật, tất cả
đều do duyên hợp tạm bợ, thấy rõ như vậy thì mọi khổ nạn qua hết.
Được
vậy sống ở đây cũng giống như Cực lạc, có gì buồn có gì khổ. Chúng ta cũng ăn,
cũng uống như mọi người, nhưng không chê khen buồn giận, không mê lầm chấp thân
tâm là được. Muốn thế thì phải soi lại mình, không thể phóng ra ngoài
nữa. Quí Phật tử cứ phóng ra, không biết quay lại, nên đi chùa hai chục năm vẫn
không hết phiền não.
Bây
giờ trở lại vấn đề tu tập, chúng ta ngồi thiền để làm gì? Để nhìn lại mình. Bởi
vì chúng ta hướng ra thì mắt thấy sắc, tai nghe âm thanh, mũi ngữi mùi hương,
lưỡi nếm vị, gió thổi xúc chạm… tiếp xúc các trần. Lúc đó dù chúng ta có tu vẫn
bị ảnh hưởng bên ngoài nhiều. Chỉ khi ngồi yên, mắt nhìn xuống, gác hết năm
trần bên ngoài, không cho nó lôi cuốn nữa. Nên giờ ngồi thiền là giờ ngồi để
soi lại. Soi thế nào?
Phương
tiện ban đầu, chúng ta dùng hơi thở hít vô thở ra đếm một, hít vô thở ra đếm
hai… như chơi vậy. Nhưng nhờ nhớ hơi thở ra hơi thở vô, hơi thở thì ở trong nên
chúng ta mới phản quan. Thấy hơi thở vô, hơi thở ra đều đặn như vậy, nếu thở ra
mà không hít vô thì chết. Rõ ràng thân tạm bợ phải không? Vừa khởi nghĩ việc gì
liền buông, mình tự nhắc vọng tưởng hư dối không thật. Thân nầy do tứ đại hợp thành.
Hơi thở là gốc, thở ra không hít vào là chết, nên sự sống rất mong manh. Đã
mong manh lại cộng thêm cái tâm chợt có, chợt không là vọng tưởng hư dối. Tập
soi sáng lại mình như vậy gọi là tỉnh giác.
Ngài
Đạo Nguyên ở Nhật Bản nói: “Một giờ ngồi thiền là một giờ làm Phật”. Tại sao?
Giờ ngồi thiền là giờ giác, còn giờ ở ngoài là giờ mê. Trong một ngày, quí Phật
tử có đủ thứ chuyện. Thấy chuyện nầy, nghe chuyện kia toàn là phóng ra ngoài
chớ không quay lại. Theo hơi thở, thấy vọng tưởng buông; đó là nhìn lại mình,
tỉnh giác rõ ràng, không bị mê lầm. Lúc tỉnh giác đó không phải là Phật là gì?
Phật là giác. Chúng ta đang giác nên chúng ta đang Phật.
Sở dĩ
ngồi thiền ngủ gục bị đánh là sao? Bởi vì trong tâm là phải giác. Chúng ta ngồi
ngủ mê nên đánh cho tỉnh, không để mê nữa. Hiểu vậy mới biết tại sao nhà thiền
khắc khe. Vì sợ mình mê theo cảnh, hoặc si mê không biết gì nên phải làm cho
mình tỉnh, tỉnh đó là giác. Được vậy một giờ ngồi thiền là một giờ làm Phật,
chớ ngồi ngủ khò khò thì làm Phật sao được.
Chúng
ta phải hiểu rõ ý nghĩa quán hơi thở, nhiều khi chúng ta thực tập mà không hiểu
nên nắm không vững, tu như vậy sẽ không đi tới đâu. Hơi thở vô ra xem như
chuyện tầm thường, nhưng nhờ nhớ hơi thở mà chúng ta quay lại. Nếu không nhớ
hơi thở thì tâm mình chạy rong. Tu là phải quay lại soi sáng chính mình. Nhờ
theo dõi hơi thở vô ra, lúc thở khì mà không hít lại là chết. Chỉ có mấy giây
đồng hồ thôi, mới biết như vậy sự sống không bền, không thật. Bao nhiêu đó đủ
để chúng ta chứng nghiệm được cuộc sống nầy.
Đến
vọng tưởng, niệm nầy nhảy ra niệm kia nhảy vô, chúng ta buông nó mất; để thấy
tâm nầy cũng không thật. Thấy thân không thật, thấy tâm cũng không thật, không
phải tỉnh giác là gì? Nên giờ ngồi thiền là giờ tỉnh giác, giờ ngồi thiền là
giờ tối quan trọng, chứ không phải tầm thường. Khi tỉnh giác được rồi, chúng ta
mới thấy rõ được mình. Thấy thân nầy không thật, tâm nầy không thật thì mọi cố
chấp theo đó mà tan rã. Chấp đã không còn thì khổ đau theo đó hết. Đây mới chỉ
là chặng số một thôi.
Tôi
xin hỏi những vị tu hơi lâu một chút, khi ngồi thiền chừng năm, ba phút, trong
tâm không nghĩ nhớ gì hết, lúc đó chúng ta có biết không? Dạ, có biết. Như vậy
có mình hay không có mình? Có mình.
Không
nghĩ mà có mình thì cái nghĩ không phải là mình rồi. Bấy nhiêu đó đủ chứng minh
cái suy nghĩ không phải là mình, vì nó chợt có chợt không. Những thứ lăng xăng
lặng hết thì tri giác hằng hữu. Đó là mình rồi, thực tế đâu có xa. Như vậy, cái
mình chân thật đó không phải là cái suy nghĩ. Nghĩ suy là sinh diệt tạm bợ,
không phải chân thật. Còn không nghĩ mà hằng biết, có tiếng động liền nghe,
hình ảnh đến liền thấy, gió chạm thì mát v.v… yên tỉnh sáng suốt thì không nghĩ
ngợi gì hết, đó chính thật là mình.
Thường
những gì động là vô thường sinh diệt. Thân động cho nên thân vô thường sinh
diệt, tâm động cho nên tâm vô thường sinh diệt. Chấp thân vô thường sinh diệt
là thân mình, chấp tâm vô thường sinh diệt là tâm mình, đó là sai lầm. Nếu
buông hai thứ chấp đó, chỉ nhận cái không động, không sinh diệt, không có tướng
trạng vô thường, hằng yên tỉnh sáng suốt đó, thì làm gì bị dẫn đi trong luân
hồi.
Có tu
rồi, chúng ta sẽ thấy nó rõ ràng, không còn nghi ngờ gì hết. Sống được với
những phút giây chân thật, ta mới thấy khi suy nghĩ dứt bặt thì chân thật hiện
tiền, chứ không phải không có. Chúng ta không nhận ra nó là vì mình cứ suy nghĩ
hoài, hết chuyện nầy đến chuyện kia, mãi chạy theo những suy nghĩ thì làm sao
biết rằng khi không suy nghĩ lại có cái chân thật. Vì vậy nói thiền để định.
Định là dừng hết những suy nghĩ. Dừng hết suy nghĩ thì cái chân thật hiện tiền.
Nhận ra cái đó thì tỉnh thì giác, gọi là giác ngộ. Tức thấy được lẽ thật của
thân tâm, giả biết giả, thật biết thật. Đó là kiến tánh, là thấy đạo. Đơn giản
vậy thôi.
Trong
nhà Phật dạy thân, miệng, ý tạo tác các nghiệp, mà chủ yếu là ý. Ý nghĩ tốt,
miệng nói tốt, thân làm tốt. Ý nghĩ xấu, miệng nói xấu, thân làm xấu. Ý là chủ
tạo nghiệp. Ý nghĩ nầy lặng đi thì còn cái gì tạo nghiệp. Nghiệp là gốc dẫn
chúng ta đi trong luân hồi sanh tử. Nếu hết nghiệp thì cái gì dẫn chúng ta nữa,
như vậy không giải thoát là gì?
Cho
nên giác ngộ được thân vô thường, tâm sinh diệt thì cái chân thật hiện tiền
không sinh, không diệt. Sống được với cái chân thật nầy thì không còn tạo
nghiệp đi trong luân hồi sanh tử nữa. Như vậy rõ ràng tu là để giải thoát sanh
tử.
Mục
đĩch của chúng ta tu không gì khác hơn trọng tâm của đức Phật dạy “xoay lại con
người”. Vì con người là tối thượng. Dù có bay được trên hư không (bây giờ chúng
ta đi máy bay phản lực) hay cất nhà lầu chín chục tầng v.v… đều là vô thường,
nay còn mai mất. Chỉ có trở lại tâm chân thật không hình không tướng của mình
là “không vô thường”: hằng giác không động nên không sinh diệt. Đó mới là chơn
thật. Được vậy chúng ta sẽ tin lời Phật dạy không hư dối.
Hôm
nay tôi nhắc tất cả quí Phật tử hiểu được căn bản của việc tu hành. Vậy từ đây
về sau huynh đệ hòa hợp với nhau, với tư cách cư sĩ vừa lo đời, vừa lo đạo. Lo
đó chính là lo cho mình. Để ngày mai quí vị có nhắm mắt, dù chưa hết niệm sinh
diệt thì cũng sinh diệt trong cảnh tốt. Bằng như được hết sinh diệt thì thảnh
thơi tự tại, còn gì quí hơn!
Mong quí Phật tử nổ lực tinh tấn tu hành.
Mong quí Phật tử nổ lực tinh tấn tu hành.
***
Hòa thượng Thích Thanh Từ giảng giải về câu “Duy ngã độc tôn”
Nếu xét về bốn câu kệ đó với tinh thần Nguyên thủy thì dẫn đủ bốn câu: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, nhất thiết thế gian, sinh lão bệnh tử”, nghĩa là trên trời dưới trời chỉ có ta là hơn hết. Tại sao ta hơn hết? Vì trong tất cả thế gian, ta đã vượt khỏi sanh già bệnh chết. Phật hơn tất cả thế gian vì Ngài đã qua khỏi sanh già bệnh chết. Đó là cái hơn theo tinh thần Nguyên thủy. Như vậy câu nói đó không phải đề cao cái ngã.
Ngày trước khi tôi còn trẻ, có một vị Phật tử thắc mắc hỏi: “Bạch Thầy, thường bài kệ phải đủ bốn câu, sao bài kệ này có hai câu, còn hai câu nữa ở đâu?” Nghe hỏi vậy, tôi chỉ còn cách là xin hẹn về tìm lại, vì thật ra lúc đó tôi cũng chỉ thuộc có hai câu. Sau này đọc kinh A-hàm,tôi mới giật mình thực tình mình dốt rõ ràng. Trong A-hàm có ghi bốn câu đàng hoàng, chớ không phải chỉ hai câu. Bốn câu đó nguyên văn chữ Hán là:
Thiên thượng thiên hạ,
Duy ngã độc tôn.
Nhất thiết thế gian,
Sinh lão bệnh tử.
Chính bốn câu này mới nói lên hết ý nghĩa thâm trầm về câu nói của Đức Phật khi mới ra đời. Chúng ta sẽ thấy tinh thần Phật giáo Nguyên thủy và Phật giáo Phát triển sai biệt ở chỗ nào? Gần đây Phật tử hay hỏi: “Đạo Phật là đạo vô ngã, tại sao Đức Phật mới ra đời một tay chỉ trời, một tay chỉ đất nói “Duy ngã độc tôn”, như vậy Ngài đề cao cái ngã quá mức rồi, thế thì việc này có mâu thuẫn với giáo lý vô ngã không?”.
Đó là vấn đề mà tất cả huynh đệ cần phải nắm cho vững. Tra cứu lại tôi thấy rõ ràng, nếu xét về bốn câu kệ đó với tinh thần Nguyên thủy thì dẫn đủ bốn câu: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, nhất thiết thế gian, sinh lão bệnh tử”, nghĩa là trên trời dưới trời chỉ có ta là hơn hết. Tại sao ta hơn hết? Vì trong tất cả thế gian, ta đã vượt khỏi sanh già bệnh chết. Phật hơn tất cả thế gian vì Ngài đã qua khỏi sanh già bệnh chết. Đó là cái hơn theo tinh thần Nguyên thủy. Như vậy câu nói đó không phải đề cao cái ngã.
Tại sao chư Tổ Việt Nam không dùng hết bốn câu, lại dùng hai câu thôi, có ý nghĩa gì? Đâu phải các Ngài không đọc qua bài kệ đó, nếu chúng ta không nghiên cứu kỹ có thể bị nghi ngờ ở điểm này. Bởi vì tinh thần Phật giáo Phát triển đi thẳng vào ngã của Pháp thân, chớ không phải cái ngã của thân này. Nên nói “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” là chỉ cho ngã Pháp thân.
Như chúng ta đã biết, ngã của thân tứ đại ngũ uẩn này vô thường sanh diệt, không có nghĩa gì nên giáo lý nói vô ngã. Vô ngã là vô cái ngã tứ đại ngũ uẩn, nhưng Pháp thân là thể bất sanh bất diệt, nó trên hết. Vì vậy Phật nói “Duy ngã độc tôn”. Trong kinh Kim cang có bài kệ “Nhược dĩ sắc kiến ngã, dĩ âm thanh cầu ngã, thị nhân hành tà đạo, bất năng kiến Như Lai”, tức là nếu dùng sắc thấy Ta, dùng âm thanh cầu Ta, người đó hành đạo tà, không thể thấy Như Lai. Như vậy chữ Ngã này chỉ cho ngã gì? Ngã của Pháp thân nên không thể dùng sắc tướng, âm thanh mà cầu. Nếu ai dùng sắc tướng âm thanh mà cầu Pháp thân, đó là tà.
Giáo lý Phát triển đề cao ngã là cái ngã Pháp thân. Theo tinh thần Phật giáo Phát triển, chúng ta tu phải giác ngộ được Pháp thân, mới giải thoát sanh tử. Từ đó ta thấy tinh thần Phật giáo Nguyên thủy và tinh thần Phật giáo phát triển có chỗ khác nhau. Phật giáo Nguyên thủy nhắm vào điểm Phật đã vượt qua sanh tử của chúng sanh nên nói Ngài hơn hết. Phật giáo Phát triển nhắm vào Pháp thân của chúng ta, là cái không sanh không diệt nên nói hơn hết. Hiểu như vậy mới có thể trả lời câu hỏi trên của Phật tử mà không bị lúng túng.
Có một Phật tử hỏi chúng tôi: “Thưa Thầy, Phật tử tu theo đạo Phật, hiện tại bản thân, gia đình, xã hội có lợi ích gì?”. Câu hỏi này rất thực tế, chúng ta không thể lơ là được. Thật ra vấn đề được nêu lên không phải quá khó, nhưng chúng tôi muốn dẫn lại để Tăng Ni ý thức trách nhiệm của người giảng dạy giáo lý. Chúng ta giảng dạy giáo lý phải làm sao cho Phật tử thâm hiểu, ứng dụng tu hành có lợi cho bản thân, gia đình và xã hội, đó là trọng tâm của việc truyền bá Chánh pháp. Chính nhờ những câu hỏi này làm cho chúng ta phải nghiên cứu kỹ lưỡng về giáo lý nhà Phật, dạy thế nào cho có lợi ích thiết thực, chớ không thể nói suông được.
Tôi thường dạy Phật tử tu là cốt chuyển đổi ba nghiệp thân, khẩu, ý. Cho nên nói tới tu là nói tới sự chuyển hóa, biến cái dở xấu trở thành cái hay tốt. Nói cụ thể hơn về tu ba nghiệp nghĩa là ngày xưa chưa biết tu vị đó sát sanh, trộm cắp, tà dâm v.v... Bây giờ biết tu rồi thì không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm. Nếu tích cực hơn, hồi xưa vị đó sát sanh, bây giờ biết tu rồi chuyển lại chẳng những không sát sanh mà còn phóng sanh, không phạm tội trộm cắp mà còn tập hạnh bố thí, không tà dâm mà còn khuyến khích những người chung quanh giữ hạnh trinh bạch.
Hồi xưa chưa biết tu ta nói dối, nói hai lưỡi, nói hung dữ, nói thêu dệt vô nghĩa. Bây giờ chặng đầu của sự tu là bớt nói dối, bớt nói hai lưỡi, bớt nói hung dữ, bớt nói thêu dệt. Qua chặng thứ hai phải tiến lên, khi xưa mình nói dối thì bây giờ luôn luôn nói lời chân thật; khi xưa nói hai lưỡi tức nói ly gián, bây giờ nói lời hòa hợp; khi xưa nói lời hung dữ ác độc, bây giờ nói lời hiền hòa nhã nhặn, khi xưa nói lời thêu dệt vô nghĩa, bây giờ nói lời hợp lý.
Ngày xưa tâm ý nhiều tham, nhiều sân, nhiều si, bây giờ bớt tham, bớt sân, bớt si, đó là chặng số một. Qua chặng thứ hai, chẳng những bớt tham mà còn tập thương người cứu vật, chia sẻ giúp đỡ kẻ cơ hàn. Chẳng những bớt sân mà còn tập trải lòng từ bi đến khắp mọi người. Chẳng những bớt si mà còn tập mở mang trí tuệ theo Chánh pháp. Như vậy thay vì tham sân si, bây giờ đổi lại thành bố thí, từ bi, trí tuệ. Đó là tu.
Nếu một Phật tử, bản thân không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối, bớt tham sân si, như vậy có lợi ích chưa? Bản thân có lợi ích cụ thể rồi. Nếu một thành viên trong gia đình tốt như vậy, tự nhiên gia đình cũng an vui, xã hội cũng tốt theo. Rõ ràng việc tu có lợi ích thiết thực cho mọi người và xã hội.
Lúc tôi đi giảng ở Rạch Giá với thầy Huyền Vi, đề tài giảng là giáo lý Nhị thừa. Trong đó nói về tứ thiền, bát định cho tới tứ quả Thanh văn. Vì thuộc bài nên tôi giảng tương đối cũng rõ. Sau khi giảng xong, có một Phật tử quỳ thưa: “Thưa Thầy, Thầy giảng về tứ thiền, bát định và tứ quả Thanh văn, chúng con nghe hiểu rồi, nhưng xin hỏi thật trong các tầng thiền định và quả vị đó, Thầy đã chứng được cái nào rồi?”. Lúc đó tôi ngớ ngẩn, không trả lời được. May nhờ thầy Huyền Vi ngồi bên cạnh lanh trí, trả lời dùm tôi: “Đạo hữu quên rồi sao, trong kinh thường nói người tu chứng giống như kẻ uống nước nóng lạnh tự biết, làm sao nói cho đạo hữu nghe được”. Lần đó Thầy Huyền Vi đã trả lời cứu bồ tôi. Nhưng thật tình, khi ấy tôi rất đau. Tại sao?
Chúng tôi cứ quen học hiểu, mà không có thì giờ tu. Một đêm nhiều lắm là tụng kinh đủ hai thời, đôi khi thiếu nữa. Nhất là làm giảng sư được quyền nghỉ để nghiên cứu bài vở, nên tu lếu lếu thôi, chẳng có tới đâu. Chừng khi giảng mình học bài kỹ, nói cho người ta nghe hiểu, Phật tử tưởng mình đã chứng khá khá rồi, khi hỏi lại mình chới với không giải quyết được. Gặp phải câu hỏi trên, lòng tôi bất an vô cùng, vì thấy mình giống như cái máy thâu thanh. Thu lời của những bậc thầy đi trước, rồi phát ra y như vậy, chớ bản thân chưa có gì hết. Do đó tôi thầm nguyện, lúc nào đủ duyên mình phải tìm chỗ tu để yên lòng một chút, chớ nói hay mà làm không được, thật khổ tâm quá. Đó là lý do sau này tôi tìm lên núi tu thiền.
Tôi kể lại những điều này cho Tăng Ni thấy bổn phận của một người Thầy không giản đơn như mình tưởng. Ta phải nói thế nào cho người hiểu, kế họ hỏi tới công phu tu hành mình cũng phải biết, không thể lúng túng được. Muốn thế chúng ta phải có tu. Tu thế nào? Trong các thời khóa tụng của nhà thiền, thường nhất là kinhBát-nhã. Bát-nhã là tiếng Phạn, Trung Hoa dịch trí tuệ, loại trí tuệ siêu xuất thế gian, chứ không phải trí tuệ thường. Muốn bước vào cửa thiền trước tiên phải thâm nhập lý Bát-nhã.
Lý Bát-nhã còn được gọi là cửa Không. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Tại sao chúng ta tu thiền phải đi từ cửa Không? Vì nếu thấy thân này thật, đối với ngoại cảnh, từ con người cho tới muôn vật, chúng ta đều thấy thật hết thì tâm sẽ chạy theo nó. Bây giờ, muốn tâm không chạy theo, chúng ta phải quán sát kỹ tất cả sự vật ở ngoài cũng do duyên hợp, không thật. Cái nhà từ khoảnh đất trống, ta dựng cây cối, gạch ngói v.v… để thành cái nhà.
Do vậy cái nhà là tướng duyên hợp. Do duyên hợp nên có ngày nó phải bại hoại, tường vách đổ sụp. Những gì duyên hợp đều hư dối. Từ cái nhà cho đến mọi sự mọi vật, có thứ nào không phải duyên hợp đâu, nên chúng sẽ đi đến bại hoại. Biết rõ như vậy mới không dính mắc với cảnh bên ngoài. Không dính mắc ngoại cảnh thì tâm mới an định được, còn dính mắc thì không bao giờ an định.
Thí dụ như quý Phật tử vừa mới to tiếng với ai đó chừng nửa giờ, bây giờ vô ngồi thiền có yên không? Vừa ngồi vừa tiếp tục cãi, không cãi bằng miệng mà cãi bằng tâm. Họ nói câu đó là sao, mình phải trả lời thế nào cho xứng v.v… cứ ôn tới ôn lui hoài. Vì chúng ta thấy câu nói thật nên không bỏ được. Nếu ta quán con người đó không thật thì lời nói của họ có thật đâu, tất cả là chuyện rỗng, có gì quan trọng. Thấy vậy liền buông nhẹ. Buông được thì ngồi thiền mới yên. Cho nên trước tiên bước vào cửa thiền, chúng ta phải đi từ lý Bát-nhã, dẹp bỏ tất cả những cố chấp của mình.
Kinh Bát-nhã nói “Sắc tức là Không, Không tức là Sắc” nghĩa thế nào? Bây giờ tôi dẫn câu chuyện xưa thế này. Đời Đường, có hai vị thiền sư trẻ Trí Tạng và Huệ Tạng, đệ tử của Mã Tổ Đạo Nhất. Một hôm hai huynh đệ ra ngoài vườn chơi. Ngài Trí Tạng hỏi ngài Huệ Tạng:
- Sư đệ biết bắt hư không chăng?.
Ngài Huệ Tạng trả lời:
- Biết.
- Làm sao bắt?
Ngài Huệ Tạng liền đưa tay ra ôm hư không. Ngài Trí Tạng quở:
- Bắt như vậy làm sao được hư không?
Ngài Huệ Tạng hỏi:
- Huynh làm sao bắt?
Ngài Trí Tạng liền nắm lấy lỗ mũi Huệ Tạng lôi đi. Ngài Huệ Tạng la:
- Nắm như vậy chết người ta, buông ra!
Ngài Trí Tạng nói:
- Bắt như vậy mới được hư không.
Câu chuyện này có đạo lý gì? Lỗ mũi tuy là hình thức vật chất, nhưng bên trong trống rỗng. Nắm cái sắc thì trong đó đã có cái không rồi. Đây là nghĩa sắc tức thị không. Nếu ôm hư không bên ngoài thì làm sao nắm được hư không? Như bình hoa trước mắt chúng ta, nếu bỏ mấy cọng hoa mỗi nơi mỗi cái thì bình hoa không còn. “Bình hoa” là giả danh, do đủ duyên hợp lại mới có, nếu thiếu duyên bình hoa không còn nữa. Nên nói thể bình hoa là không, do duyên hợp tạm có. Ngay nơi bình hoa chúng ta biết tánh nó là không. Tuy tánh không nhưng đủ duyên hợp lại thì thành bình hoa.
Như vậy lý không ở đây không phải không ngơ, mà là không có chủ thể cố định. Duyên hợp tạm có, duyên ly tán trở về không. Hoa khi phân tán khắp nơi, chỉ còn lại bình không, nếu ta cặm vào đó các hoa khác thì có bình hoa trở lại, nên nói “không tức là sắc”. Rõ ràng sắc và không đều không thật. Nói sắc nói không nhằm chỉ ra lý duyên hợp, đủ duyên thì không biến thành sắc, thiếu duyên thì sắc biến thành không. Nên ngay khi duyên hợp, tánh nó vẫn là không. Vì vậy kinhBát-nhãnói “không” tất cả: không nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, không sắc, thanh, hương… Không là nói đến thể của tất cả các pháp. Tất cả pháp chỉ có giả danh, không có thật thể.
Từ đó chúng ta dùng trí quán xét hết các sự vật bên ngoài, đều là duyên hợp tánh không. Biết như thế là tỉnh, hết mê. Cho nên biết được lý tánh không rồi, chúng ta mới bỏ được vọng tưởng điên đảo, các vị Bồ-tát mới có thể tu hành tiến lên thành Phật. Dùng trí tuệ Bát-nhã tức là dùng thanh kiếm bén ruồng hết sáu trần, không chấp không kẹt. Không chấp thì ngồi thiền êm ru, không nghĩ, không tính. Vừa chợt nhớ gì liền tự nhắc “Nó giả dối, có thật đâu mà nhớ”.
Thế nên bước vào cửa Không phải thấy rõ: Một, tất cả cảnh sắc đều hư dối, tự tánh là không. Hai, thân tứ đại duyên hợp hư dối, tự tánh là không. Ba, tâm vọng tưởng sanh diệt hư dối, tự tánh là không. Biết ba cái đó không thật rồi, chúng ta phải tìm cho ra cái chân thật. Đây là chỗ thiết yếu hành giả tu thiền cần phải biết. Cái thật đó lâu nay chúng ta không nhớ không biết nên chạy theo trăm thứ đảo điên. Bây giờ ta phải nhớ để nhận ra và sống lại với cái chân thật của chính mình, thì mới chấm dứt sanh tử và đau khổ.
Hiểu rõ và thực hành đúng lời Phật dạy mới xứng đáng là đệ tử của Phật, mới có thể đền ân Phật Tổ và đầy đủ tư lương để trả nợ đàn na tín thí.
Bài này do cư sỹ Cong (nickname) đăng bên trang Học thuật phương Đông - Tôi xin và đem về đây. Chân thành cảm ơn cư sỹ Cong.Ngoài ra, phần sau là do tôi tìm kiếm để thêm vào cho rõ ý của Hòa Thượng - 2 phần hữu cơ, tùy duyên để ngộ mà thôi - ý Thầy giảng rõ, ta đừng chấp văn bản để giác. Hơi bị mau về tư liệu, nhưng ham (tham - sân - si) nên tôi treo lên cho tôi và tùy duyên - từ từ đọc rồi Tu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét