Sau một thời gian bấm phản xạ đốt sống thắt lưng ,bệnh nhân thấy chỉ đỡ nhưng không khỏi .
Tôi hướng dẫn bấm phản xạ Thận ,niệu quản ,bàng quang - mấy hôm sau thì ok .
Sau một thời gian bấm phản xạ đốt sống thắt lưng ,bệnh nhân thấy chỉ đỡ nhưng không khỏi .
Tôi hướng dẫn bấm phản xạ Thận ,niệu quản ,bàng quang - mấy hôm sau thì ok .
Lúc đó nước Tề muốn làm suy yếu
nước Lỗ và nước Lương, cố ý thu mua hàng dệt thô của hai nước với giá cao;
Để làm suy yếu nước Lai và nước Cự,
cố ý thu mua củi của hai nước với giá cao;
Để làm suy yếu hai nước Đại và Sở,
cố ý thu mua da hồ ly trắng của nước Đại và nai sống của nước Sở với giá cao.
Như vậy, vua dân các nước Lỗ,
Lương, Lai, Cự, Đại, Sở quả nhiên đều mắc mưu, rối rít bỏ bê nông canh mà đi dệt
vải, đốn củi, săn hồ ly, bắt nai. Mà nước Tề lại nhân cơ hội này toàn lực sản
xuất lương thực, tăng sản lượng dữ trữ lương thực của quốc gia và dân chúng.
Một thời gian sau, nước Tề ngừng
thu mua những sản vật trên, đồng thời thực hiện đóng cửa, không bán lương thực
cho đối phương.
Như vậy, giá lương thực của các
nước tăng vọt, giá lương thực của nước Tề lại vô cùng thấp. Thế là, phần lớn
dân chúng bỏ chạy sang nước Tề, quốc lực các nước suy yếu, cuối cùng không thể
không cúi đầu xưng thần với nước Tề, Tề Hoàn Công cũng vì thế mà trở thành bá
chủ một thời.
Trên thế giới này vốn không có sự phân biệt
người tốt và người xấu. Bởi vì người xấu và người tốt đều là một sự phán đoán
chủ quan của mọi người, là theo quan niệm đạo đức của bản thân họ mà chế định
ra.
Nếu
là người chế định ra, vậy thì không thể là sự thực khách quan.
Có
thể nói như thế này: người xấu chính là loại người gặp
bất kỳ chuyện gì cũng đều xuất phát từ lợi ích của bản thân mình. Còn người tốt
thì khi gặp bất kỳ chuyện gì, họ đều suy nghĩ tới lợi ích của người
khác trước, sau đó mới dùng giá trị quan của mình.
Người sau sẽ dùng giá trị quan của mình để nhìn người trước, ngược lại
cũng thế.
Mượn việc đọc Sử mới thấy sơ một điều: Sự khác biệt giữa minh quân và hôn quân rất đơn giản. Một kẻ thì luôn nghĩ sẽ vì nhân dân mà phục vụ; kẻ còn lại thì chỉ nghĩ làm sao khiến nhân dân phục vụ cho mình.
Phục vụ và bị phục vụ, căn bản là vô cùng khác biệt.
Thần
chú mang lại cho chúng ta sự bình tĩnh, tự tại, thăng bằng và thoải mái khi gặp
khó khăn. Khi trì tụng thần chú, chúng ta nên giữ cảm giác tích cực, hoan hỷ và
cống hiến, hồi hướng công đức ấy cho tất cả chúng sinh được giác ngộ và an lạc,
như là một hành động từ bi cao cả.
Khi
trì chú, chúng ta nên để cho tâm được tập trung nhưng vẫn giữ trạng thái thật
thư giãn, thả lỏng và không nghĩ tới bất cứ điều gì khác. Chỉ cần tập trung tâm
cho việc trì tụng thần chú. Nên nhớ rằng, dù tu tập theo
phương pháp gì đi nữa thì điều quan trọng nhất luôn được đề cập và nhấn mạnh
trong Phật giáo vẫn là nên làm những điều thiện và luôn tránh xa điều ác!
1. Lục Tự Đại Minh chú của Quán Thế Âm Bồ Tát
OM MANI PADME HUM
Đọc là: Ôm Ma-ni Pê-mê Hung.
Thần chú Sáu Âm này là tinh tuý của tâm Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cao
quý, người luôn dõi theo chúng sinh trong sáu cõi với lòng từ bi. Vì thế, tụng
chú này sẽ giải thoát các chúng sinh khỏi luân hồi.
2. Thần chú của Đức Tara Xanh
OM TARE TUTTARE TURE SOHA
Đọc là : Ôm Ta-rê Tu-ta-rê Tu-rê Soha
Tụng thần chú của Tara Xanh sẽ giúp vượt qua nỗi sợ hãi và giận
dữ, bảo vệ chúng ta khỏi những chướng ngại cũng như tăng trưởng những ước
nguyện một cách nhanh chóng.
3. Thần chú của Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát
OM A RA PA TSA NA DHIH
Đọc là: Ôm A Ra-pa Sa Na Đi
Niệm Thần chú này tăng thêm trí
tuệ, khả năng biện luận, nhớ, viết…
Khi niệm, âm “Dhih” của câu chú cần được nhấn mạnh.
4. Câu tâm Chú Chuẩn Đề
OM CALE CULE CUNDI SOHA
Đọc là: Ôm Ca-lê Cu-lê Cun-đi Soha
[Hay bản dịch tiếng Hán là: Án chiết lệ chủ lệ Chuẩn Đề ta-bà-ha].
Từ xưa người ta đã quen vẽ 9 chữ thần chú Chuẩn Đề thành 1 vòng
tròn để thờ trong nhà và hàng ngày trì tụng để mang lại những kết quả tốt đẹp,
linh nghiệm trong cuộc sống.
5. Câu Tâm Chú Lăng Nghiêm:
Để hàng phục ma quỷ như trong kinh
Thủ Lăng Nghiêm Phật đã nói.
OM ANALE VISADE VIRA VAJRA-DHARE BANDHA BANDHANI VAJRA-PANI PHAT
HUM TRUM PHAT SOHA.
Đọc là: Ôm A-na-lê Vi-sa-đê Vi-ra Vaj-ra Đa-rê Ban-đa Ban-đa-ni Vaj-ra Pa-ni
Phát Hum Trum phát Soha
6. Thần chú của Phật Di Đà:
OM AMI DEWA HRIH
Đọc là: Ôm A-mi Đê-goa Ri
“Hrih”đại diện cho những phẩm chất của Đức Phật Di Đà ở Tây Phương
Cực Lạc,chủ yếu là thiền định và lòng từ bi.
7. Thần chú của Phật Thích Ca Mâu Ni
OM MUNI MUNI MAHA MUNIYE SOHA
Thần chú này nhằm tiêu diệt tội chướng, nhanh chóng giải thoát.
Thần chú Phật Thích Ca Mâu Ni có thể được coi là tinh túy của Đức Phật, bản
chất của sự giác ngộ của Ngài.
8. Thần chú Địa Tạng Bồ Tát:
OM PRA MANI DHANI SOHA
Đọc là: Om Pra Ma-ni
Đa-ni Soha
Thần
chú Địa Tạng làm tiêu hết các nghiệp chướng đang mang.
9. Thần chú của vị thần tài Phật giáo Zambala
Zambala được coi là 1 vị Phật mang
lại của cải, giàu sang.
Người ta cho rằng nếu gặp khó khăn
hoặc lo âu trong tiền bạc, tài chính thì có thể niệm tên ngài Zambala hoặc trì
tụng thần chú của ngài là:
OM ZAMBALA JARDIN JAYA SOHA.
[hoặc OM ZAMBALA ZALENDHRAYE SOHA]…
thì sẽ được toại nguyện.
Quan niệm của Phật tử Tây Tạng trong việc thờ phụng hoặc thực hành
trì chú Zambala là để xua tan sự lo âu, bất an về tiền bạc.
Dân gian thường gọi ngài là
“Zambala – God of Wealth” (Zambala- vị thần của giàu sang).
10. Thần chú Bát Nhã Tâm Kinh
GATE GATE PARAGATE PARASAMGATE BODDHI SOHA
Đọc là: Ga-tê Ga-tê Pa-ra-ga-tê Pa-ra
sam-ga-tê Bo-đi Soha.
Thần chú trí tuệ chiếu phá vô minh, trừ dứt phiền não. Cũng nhờ
trí tuệ ấy mà chứng được Vô Thượng Niết Bàn. Lại cũng nhờ trí tuệ ấy mà chứng
được Vô Thượng Bồ Đề.
Những người hành trì Kinh Đại Thừa Phật Giáo đều có tụng các Thần
Chú trong các thời khoá nhằm mục đích tiêu trừ nghiệp chướng oan khiên, thêm
được phước lành tăng trưởng.
Ý nghĩa chữ Thần Chú là lời nói bí mật của chư Phật (Mật ngôn hay Phật ngôn), lời nói đặc biệt này chỉ có các đức Phật
trong mười phương nghe biết mà nó không phải là thứ ngôn ngữ thường tình của
các chúng sanh trong ba cõi sử dụng, cho nên những thứ ngôn ngữ này người phàm
phu không thể nào hiểu rõ.
Những ai muốn chư Phật, chư Bồ Tát trong mười
phương gia hộ những khổ đau của cuộc đời chỉ cần hành trì Thần Chú được chỉ dẫn
sẽ được linh ứng theo sở cầu.
Chợt nghĩ, cuộc đấu tố của Phương Hằng
không phải không lý thú. Người đời từ Đông sang Tây đều mắc bệnh ngôi sao hoặc
sính Sao nên mới có Fan và Fanpage và cái quần chip của Sao cũng thành trào lưu
xã hội.
Ca sỹ càng vậy, chả biết tài năng
thế nào nhưng có sự lăng xê (Trendsetters)
của truyền thông khắc thành Hot ngay.
Vì thế, mình
nhìn âm nhạc cũng như một thứ hàng
hóa. Nó xuất hiện vì hùa theo nhu cầu biểu lộ tình cảm
của mọi người. Nó có thể diễn tả nỗi lòng hay tâm trạng của một ai đó. Điều này
thật dễ lợi dụng nên các Sao dễ tung tác dẫn dắt các Fan. Nói trắng ra, chính là vì kiếm tiền.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà các ca sĩ lại kiếm được nhiều tiền hơn các vị
chuyên gia âm nhạc….
Khuyết danh
Rủ nhau chơi khắp Long Thành,
Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai:
Hàng Bồ, Hàng Bạc, Hàng Gai,
Hàng Buồm, Hàng Thiếc, Hàng Hài, Hàng Khay,
Mã Vĩ, Hàng Điếu, Hàng Giầy,
Hàng Lờ, Hàng Cót, Hàng Mây, Hàng Đàn,
Phố Mới, Phúc Kiến, Hàng Ngang,
Hàng Mã, Hàng Mắm, Hàng Than, Hàng Đồng,
Hàng Muối, Hàng Nón, Cầu Đông,
Hàng Hòm, Hàng Đậu, Hàng Bông, Hàng Bè,
Hàng Thùng, Hàng Bát, Hàng Tre,
Hàng Vôi, Hàng Giấy, Hàng The, Hàng Gà.
Quanh đi đến phố Hàng Da,
Trải xem hàng phố thật là cũng xinh.
Phố hoa thứ nhất Long Thành,
Phố giăng mắc cửi, đàn quanh bàn cờ.
Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ,
Bút hoa xin chép nên thơ lưu truyền.
Bùi Mai Thành
Chợt nhớ về cái thời mười tám tuổi
Thuở đèo nhau rong ruổi khắp nẻo đường
Tuổi học trò đầy ắp những nhớ thương
Tim rạo rực như vầng dương mùa hạ.
Kỷ niệm ấy sao giờ xa xôi quá
Hạ bây giờ rỉ rả tiếng ve than
Hồn xanh xao gọi nhung nhớ ngập tràn
Thả hoài niệm lang thang miền ký ức.
Ta vẫn nhớ những con đường đỏ rực
Cánh phượng hồng náo nức mỗi mùa thi
Tay trong tay sao chẳng nói điều gì
Thầm ước phút chia ly đừng vội tới.
Tháng năm ấy giờ đã xa diệu vợi
Người và ta hai lối chẳng chung đường
Cánh phượng buồn giờ héo úa thê lương
Như luyến tiếc như vấn vương... hạ cũ.
Mùa hạ hỡi! Chờ ai mà ủ rũ?
Mặc rêu phong giăng phủ kín sau hè
Trưa oi nồng khắc khoải giọng bầy ve
Khơi dĩ vãng tái tê sầu trong dạ.
Người giờ ở phương trời nào xa lạ
Có nhớ về mùa hạ của ngày xưa?
Hay nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa?
Hay xóa hết như chưa từng thân thiết?
Bao hạ tới khơi nỗi sầu ly biệt
Nghe mênh mang nuối tiếc... Hạ xưa ơi!