(nhactrinh.vn)
Có người đã viện vì
lẽ xa xỉ, mất thì giờ mà bảo nên bỏ cái lễ Tết Nguyên Đán.
Vậy ý kiến ấy nên
theo hay không? Nên là vì lẽ gì? Không nên là vì lẽ gì?
Tết Nguyên Đán là một
lệ cổ mà nước Việt Nam ta gìn giữ kể đã mấy ngàn năm rồi. Gần đây, có người thấy
ngày Tết người ta ăn tiêu xa xỉ quá thì cho là ngày vô ích, bảo nên bỏ đi. Bỏ
đi cũng phải, vì ngày Tết cũng như bao nhiêu ngày khác trong năm, mà làm gì cho
mọi người nô nức tiệc tùng, rượu chè linh đình, biết bao là tốn công của, đời
là đời cạnh tranh, người kiệm của hiếm, nào có dư dụ đâu như đời cổ mà cũng “ăn
Tết” cho nghèo dân, nghèo nước.
Giữ Tết cũng không
ích gì cho non sông đất nước, mà bỏ Tết nghĩ cũng không hại gì cho non sông đất
nước. Giữ lại hay bỏ đi thì non sông đất nước cũng vẫn là non sông đất nước
này. Tết nó không đủ làm cho hơn thua được gì đâu, mà bỏ đi thì người ta khỏi
phải một lần ăn tiêu quá độ “gánh vàng đem đổ sông Ngô”, chẳng hay là dư?
Nếu Tết nó chỉ có
ngần ấy chuyện thì cũng nên bỏ phăng nó đi chớ còn tiếc thương làm gì nữa!
Nhưng nói ra rồi
nghĩ lại, Tết chẳng phải chỉ có cái hình thức ấy mà thôi, Tết nó còn là cái
tinh thần của nó.
Không! Tết nào phải là ngày vô nghĩa, ngày Tết
nào phải là ngày để ăn tiêu xa xỉ, chơi bời quá độ. Ngày Tết đối với dân tộc Việt
Nam là một ngày đầm ấm vui vầy, có hàm một cái ý nghĩa rất là thâm trầm cao thượng.
Dùng sức óc tưởng
tượng một chút thì thấy cuộc đời là một cuộc lữ hành, nếu cuộc lữ hành ấy mà vô
cùng vô tận “chân trời góc bể, biết đâu là nhà”, mà phải cái tình cảnh “lỡ độ
đường” thì tất sinh biết bao nhiêu lòng thất vọng. Ở đời mà đã đến thất vọng
thì còn gì là sinh thú nữa. “Đã không biết sống làm vui. Tấm thân nào biết thiệt
thòi là thương!” thì đời cũng không còn gì là đời nữa. Nên cổ nhân mới đặt ra một
năm có một lần Tết.
Một lần Tết tức là
một “độ đường” để người đi trong cuộc đời, dần dần một độ qua một độ, cho khỏi
sinh buồn chán.
Ngày Tết tức là
ngày để ghi cho biết rằng cuộc đời người ta đã đi khỏi được một độ trong con đường
dài vô hạn vô cùng. Hết một độ đường cũ, qua một độ đường mới, đường dẫu dài mà
hy vọng không cùng; khách lữ hành vẫn vui bước, bước lên quãng đường cảnh mới…
Ngày Tết lại là
ngày cúng giỗ, phụng sự tổ tiên để kẻ con cháu nhớ lại cái công đức “cây cội nước
nguồn”.
Có người vì mưu lấy
hạnh phúc cho cuộc đời phải xa cách quê hương, nếu không có ngày Tết, này nặng
nghĩa tôn giáo gia tộc khiến cho lòng khắc khoải vì tiếng thiêng liêng của hồn
nòi giống gọi về, về cho cha con, anh em, họ hàng sum họp vui vầy để thoả tấm
lòng du tử, thì đời người còn gì là thú vị nữa.
Một ngày đã có ý
nghĩa hay như thế mà lại nỡ huỷ đi hay sao?
Xét về hình thức
thì nên bỏ, bỏ đi là phải, nhưng xét về tinh thần thì lại nên bảo tồn lắm. Tết,
nó có điều dở là tự mình làm cho nó dở, chơi bời quá độ, ăn tiêu xa xỉ là tự
mình, chứ Tết nào bảo ta như thế!
Bỏ hình thức mà giữ
tinh thần, Tết há không phải là một cái tệ hay đáng nên bảo tồn lắm ru? Bỏ Tết
là huỷ đi mất một cái phong vị rất hay riêng của nước Việt Nam, trừ nước Việt
Nam ta, không có nước nào có cái phong vị ấy, cái phong vị khiến cho quả tim
người và quả tim trời đất như đập cùng một nhịp.
Tác giả: T.M Đã
đăng trong tập Lời Hoa do Đông Hồ nhuận sắc, Tri Đức học xã xuất bản năm 1934
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét