(đọc, tập hợp rồi suy ngẫm; cop từ anh Lưu Khâm Hưng)
Nhà Phật có giảng, mỗi
bông hoa một cõi trời, mỗi ngọn cỏ một thế giới, mỗi thân cây một cõi Bồ Đề, mỗi
nụ cười một kiếp trần duyên, mỗi niệm phúc lành một cõi an lạc.
Tâm thái mỗi người tựa
như hoa sen khai nở. Trải qua một đời bể dâu, biết bao phen gió táp mưa sa, lên
lên xuống xuống, nhìn không thấy quang cảnh trước mặt, cũng không đến được bờ
bên kia.
Là thời gian đã dạy
chúng ta biết dũng cảm kiên cường, học biết chấp nhận và trưởng thành, khiến
cho mọi con đường đã đi qua đều chứa đầy hy vọng.
Cuộc sống mệt mỏi, kiếp
người long đong. Trên chặng đường của cuộc đời, luôn có những phiền não khiến
ta dính mắc không thôi, xem nhẹ được thì sẽ an nhiên, buông xuống được thì sẽ tự
tại.
Trên đường đời, chúng
ta sẽ gặp rất nhiều sự tình khiến mình phiền não, ta sẽ bị phiền não bủa vây
không dứt. Nếu cứ mãi vướng mắc những câu hỏi vì sao, như thế nào thì rất nhiều
sự tình sẽ nghĩ không được thông.
Chuyện dẫu lớn hơn,
ngày mai đều sẽ trở thành chuyện cũ, nếu cứ mãi đắm chìm trong đó cũng chẳng có
ích gì.
Thế gian này, có quá
nhiều chuyện bất đắc dĩ, có quá nhiều chuyện không biết phải làm sao được. Tuy
vậy, bất kể thế nào, những lúc nên cười thì hãy cứ cười. Chuyện đã qua đi, dẫu
không như ý, thì hãy cứ để nó qua đi, nghĩ thoáng một chút không có gì là không
tốt cả.
Hãy thử tưởng tượng, bạn
là một hạt giống, nếu không có bùn và nước, thì dẫu bạn có đặt bạn ở trong núi
vàng núi bạc đi chăng nữa cũng không cách nào nảy mầm được. Chỉ có trong bùn đất,
bạn mới có thể chứng minh được giá trị vốn có của mình.
Trên đời có muôn vàn
phiền não, phần nhiều đều là bởi ta nghĩ không thông. Chỉ cần chúng ta nghĩ được
thông, bạn sẽ nhận thấy thì ra trên đời này vốn không có tốt và xấu tuyệt đối,
chỉ cần bạn tìm được đúng vị trí của mình, tìm được điều thích hợp với bản
thân, thì đó chính là điều tốt nhất.
Học giả Lâm Thanh Huyền
có nói:
“Điểm thấp nhất của
thung lũng chính là khởi điểm của ngọn núi, rất nhiều người đi vào trong thung
lũng sở dĩ không bước ra được, chính là bởi họ dừng chân trong thung lũng, đứng
ở đó phiền não khóc lóc. Vậy nên, bất kể thế nào, bất kể gặp phải sự tình gì, đều
đừng nhất mực đứng ở trong thung lũng khóc lóc, mà hãy mỉm cười khích lệ bản
thân”.
Có người nói, những điều
phiền não trong cuộc sống nhiều như những sợi tóc trên đầu, không chỉ ba nghìn
sợi.
Cũng có người nói, trần
gian ba nghìn việc, dửng dưng một nụ cười.
Đời người vô thường,
lòng người thường đổi thay, cớ chi phải tự ràng buộc mình trong những thị phi
ân oán đó. Xem nhẹ rồi, mọi thị phi ân oán đều đã nhẹ tênh. Buông xuống rồi,
thành bại được mất cũng chỉ như gió thoảng mây trôi. Những gì không vui, hãy cứ
để nó trôi theo dòng nước, giữ lại cho bản thân một phần lặng lẽ hồn nhiên.
Hồng trần cuồn cuộn, giữ
được tâm thái tĩnh lặng có thể giúp ta thấy được cảnh sắc tươi đẹp. Tấm lòng rộng
mở, ta càng bước đi càng thấy đường rộng thênh thang. Tâm thái an nhiên, mỗi một
bước chân đều chứa đầy niềm vui. Dứt bỏ phiền não, ung dung nhẹ nhàng bước về
phía trước, đến một ngày kia, ta sẽ thấy được cảnh sắc mỹ diệu phía cuối chặng
hành trình.
Tự nhắc mình phải cố
như vậy. Khà khà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét