Nhà là gì? Nhà là nơi
trở về của tâm hồn, là khu vui chơi của giấc mơ, là bến đỗ của đời người. Là một
đoạn văn chương cảm động mà chúng ta dùng cả đời cũng không viết hết được…
Khi tâm hồn mong manh của
bạn bị tổn thương, nhà chính là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương; khi bạn
đang nằm ở dưới đáy của cuộc đời, nhà chính là cội nguồn để bạn lấy lại sức mạnh;
khi bạn cô đơn trải qua phong ba bão táp, nhà chính là bến đỗ ấm áp.
Nhà, là nơi vừa nhắc đến
sẽ cảm thấy ấm áp, là từ ngữ mà nghĩ đến nó cũng khiến người khác say mê. Là
nơi thân thuộc nhất với chúng ta, nơi đó có những người thân mà chúng ta yêu nhất,
những hồi ức đẹp nhất.
Nhà, là xã hội mà mỗi
con người đều tiếp xúc sớm nhất, là nơi có hỉ nộ ái ố của chúng ta, cũng có cả
cay đắng ngọt bùi
Những ai không có nhà,
có thể sẽ thiếu đi một cảm giác thuộc về, giống như một đám mây trôi nổi bất định
trên bầu trời. Nhà, không chỉ là một gian phòng với bốn góc tường, mà còn là
nơi nuôi dưỡng tâm hồn, chứa đựng những tình cảm.
Cuộc đời, là một quá
trình chứa đầy sự hoang vu mang theo những đồng cỏ dại. Mà trong quá trình này,
thứ chúng ta không thể bỏ qua, chính là nhà.
Nhà có thể là một loại
kỳ vọng, là nơi mỗi lần chúng ta tan làm đều buông xuôi tất cả vội vã chạy về,
bất luận bạn có đi được bao xa, và sống thoải mái bên ngoài đến nhường nào, bạn
sẽ luôn bận lòng về nó, kể cả bạn có ở nơi xa cũng sẽ muốn lập tức chạy về.
Vì có nhà, là có một sự
quan tâm sâu sắc, cuộc sống cũng sẽ không vì mất gốc rễ mà khô héo đi; cũng có
lẽ vì có nhà, mới có sự quan tâm sâu sắc đến thế, mới trở nên tỏa sáng như thế.
Nhà, yên bình như thế,
nhìn thấy nụ cười của người thân yêu, chính là một hạnh phúc
Khi còn là đứa trẻ, nhà
chính là tiếng gọi của mẹ. Tuổi thơ đã từng vui vẻ, ồn ào náo nhiệt, vô tư vô
lo.
Sau giờ học, sẽ cùng với
những đứa trong làng xóm tụ tập với nhau, nô đùa bay nhảy, chơi đến hoàng hôn
buông xuống, cho đến khi khói bếp bốc lên, nghe thấy tiếng gọi gấp gáp từ bốn
phía của mẹ: “Về nhà thôi, ăn cơm nào!”
Trong ký ức, tiếng gọi
của mẹ chính là sự ấm áp, là sự chăm sóc của ngôi nhà. Nó đã cùng trưởng thành
với những đứa trẻ thời niên thiếu, và vẫn vang vọng bên tai cho đến hiện tại.
Khi đến tuổi trung
niên, nhà lại là một trạm nhiên liệu
Mỗi khi màn đêm buông
xuống, bạn bôn ba cả một ngày bên ngoài, trên vai gánh vác áp lực của sự nghiệp,
kéo lê cơ thể đã mệt mỏi về nhà, nhìn thấy ánh đèn thắp sáng trong nhà, mong chờ
được thấy nụ cười vui vẻ của gia đình, ngửi được mùi thơm của thức ăn, ngay lúc
đó sẽ cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Nhà không chỉ có thể
khiến bạn tận hưởng hạnh phúc của cuộc sống mà còn có thể cho bạn sự can đảm và
sức mạnh để tiến về phía trước. Khi ánh mặt trời chiếu sáng, bạn vẫn có thể
không ngại ngần mà đi Nam rẽ Bắc, vì sự nghiệp mà bôn ba khắp nơi.
Và khi về già, nhà lại
là một viện bảo tàng
Rượu là hương thơm của
trần thế, tình là sự nồng đậm của bạn đời, người càng lớn tuổi, thì sẽ càng
hoài niệm sâu sắc hơn với nhà.
Một chiếc ghế, một ấm
trà, một chiếc mũ trong nhà đều khắc lên một dấu vết, một ký ức thật dài; một
cuốn sách, một lá thư và một bức ảnh cũng đều gợi lên từng chút từng chút của
quá khứ, bất chợt nước mắt rơi như mưa.
Nhà văn nổi tiếng người
Pháp Moroa cho biết: “Không có gia đình,
thì ở trong thế giới rộng lớn bao la này, con người sẽ trở nên lạnh lẽo cô đơn”.
Trong thế giới của
chúng ta, có rất nhiều người cho rằng, nhà chính là một căn phòng, là một cái
sân. Tuy nhiên, một căn phòng trống vắng không người, mất đi tình cảm và sự ấm
áp, thì không thể nào trở thành một căn nhà đúng nghĩa.
Nhà là một nơi đong đầy
tình yêu thương
Đối với đàn ông, nhà
chính là nơi khi gặp phải trắc trở cảm thấy nó ấm áp nhất, là nơi để lánh nạn;
đối với phụ nữ, nhà lại là một nơi mà cả đời này dùng để bảo vệ yêu thương.
Nhà, không phải chỉ là
một căn phòng hình vuông, cũng không phải bố trí sang trọng đẹp đẽ. Yếu tố quan
trọng để tạo thành một ngôi nhà chính là tình yêu, chúng ta phải dùng tâm hồn để
vun đắp, chính vì tình yêu thương này mà cảm thấy ấm áp, khiến chúng ta thoải
mái. Vì tình yêu này mà ta lo lắng, vì tình yêu này mà ta nhớ nhung.
Nhà, là cội nguồn của
chúng ta, dù có đi bao xa, kể cả chân trời góc biển, cũng không thể đi khỏi
trái tim của nó, mối quan tâm của nó; Nhà, là giấc mơ là câu chuyện cổ tích đẹp
nhất của chúng ta, bất kể bên ngoài có bao nhiêu phức tạp, chỉ cần nghĩ đến nó,
chúng ta sẽ không còn sợ hãi!
Vì thế, ta cần phải có
nghĩa vụ nâng niu, gìn giữ mà không coi đó là trách nhiệm, phải coi đó là một vinh
dự được thực hiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét