Lục thế Đạt Ma Thương Ương Gia Thố (1683 – 1745)
Ta hỏi Phật: Vì sao không ban cho hết thảy nữ tử trong thiên hạ dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.
Phật nói: Đó
chẳng qua là đóa quỳnh hoa mới nở, dùng để mê mờ con mắt thế tục.
Không có gì đẹp bằng cái tâm nhân ái thuần tịnh
tròn đầy.
Ta đem nó ban tặng cho từng người con gái.
Vậy mà có người đem vùi lấp bụi tro.
Ta hỏi Phật: Thế
gian vì sao có nhiều nuối tiếc đến thế?
Phật nói: Đây
là thế giới sa bà, sa bà chính là nuối tiếc.
Một khi nuối tiếc, thì dẫu có cấp cho ngươi thêm
nhiều hạnh phúc, ngươi cũng sẽ không thấy vui vẻ gì.
Ta hỏi Phật: Làm
sao để tâm mọi người không còn cảm thấy cô đơn.
Phật nói: Một
cái tâm tròn đầy từ lúc sinh ra bởi vì cô đơn mà trở nên tàn khuyết.
Đa số mang theo sự tàn khuyết đó đi hết cuộc đời.
Chính vào lúc có thể tương ngộ một nửa kia mà khiến
ngươi viên mãn.
Không phải sơ suất bỏ qua, mà là đã mất đi tư
cách để có được nó.
Ta hỏi Phật: Nếu
như ta có thể gặp được người để yêu nhưng lại không thể nắm chắc thì làm thế
nào?
Phật nói: Nhân
gian có bao nhiêu ái tình, khi thời thế đổi thay lại biến hóa khôn lường.
Cùng người yêu thương trải qua ngày tháng vui vẻ.
Chớ hỏi là kiếp nạn hay duyên số.
Ta hỏi Phật: Làm
thế nào để có được năng lực trí huệ như ngài?
Phật nói: Phật
là người từng trải, con người lại là Phật mai sau, họ vốn được Phật đưa đến thế
gian gieo vào thập giới: Phật, Bồ Tát, Thanh Văn, Duyên Giác, Thiên, A Tu La,
Nhân, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục.
Thiên, A Tu La, Nhân, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục
làm thành lục đạo chúng sinh
Trong lục đạo, chúng sinh buộc phải trải qua nhân
quả luân hồi, từ trong đó mà trải nghiệm thống khổ.
Trong quá trình trải nghiệm thống khổ mà thấu hiểu
chân lý của sinh mệnh, mới có thể đạt được vĩnh sinh.
Phật giảng, nhân sinh có 8 điều thống khổ: Sinh,
lão, bệnh, tử, ái, biệt ly, oán trường cửu (oán hận không dứt), cầu bất đắc (cầu
mà không được), phóng bất hạ (buông mà không bỏ).
Phật giảng, mệnh chính là do mình tạo nên, tướng
tùy tâm sinh, vạn vật trên thế gian đều có thể biến hóa, tâm bất động, vạn đều
sẽ không động, tâm bất biến, vạn vật cũng sẽ bất biến.
Phật giảng, ngồi cũng thiền, làm cũng thiền, một
bông hoa một thế giới, một chiếc lá một Như Lai, xuân đến hoa tự xanh tốt, thu
sang lá rơi rụng, trí tuệ vô cùng, tâm sẽ tự tại, lời nói nhẹ nhàng, thân thể tự
nhiên tĩnh.
Phật giảng: Vạn pháp cùng sinh, đều trong hệ
duyên phận, ngẫu nhiên gặp gỡ, bất chợt nhìn lại, nhất định cả đời phụ thuộc lẫn
nhau chỉ bởi một khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ngắn ngủi.
Duyên khởi rồi tàn, duyên sinh cũng là không
Pháp lý Phật môn giảng rằng một người để ngộ đạo
có 3 giai đoạn “khám phá, buông bỏ và tự tại”.
Đích xác, một người nhất định phải buông bỏ thì mới
có thể đạt được tự tại.
Ta hỏi Phật: Vì
sao khi tuyết rơi tâm ta thấy bi thương.
Phật nói: Mùa
đông rồi sẽ là quá khứ, còn lưu chút kí ức.
Ta hỏi Phật: Vì
sao mỗi khi tuyết rơi đều là lúc đêm khuya ta không để ý tới.
Phật nói: Khi
lơ đãng cũng là lúc con người bỏ qua rất nhiều vẻ đẹp chân chính.
Ta hỏi Phật: Chỉ
qua vài ngày nữa là tuyết ngừng rơi.
Phật nói: Đừng
chỉ ngóng trông mùa khác mà bỏ lỡ trời đang đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét