Xuân có trăm hoa;
Thu, ánh nguyệt,
Hạ thời gió mát, rét vào Đông.
Người mà thư thái, tâm vô sự,
Thời tiết quanh năm, đẹp giữa lòng.
Buồn
không khóc
Hiểu
không nói
Biết mà như không
Thông minh giả Ngu mới thành Người
Chấp nhận rủi ro để mà Mất
Không cầu vô lý cái viển vông
Ta không quản được, sao phải giữ
Buông tay, thanh thản tuổi sang Thu,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét