Có một con lạc đà phải trải qua trăm nghìn cay đắng khổ cực mới
vượt qua được sa mạc cát rộng lớn.
Một con ruồi đậu trên lưng con lạc đà và cũng tới nơi mà
không mất một chút sức lực nào.
Con ruồi hân hoan, vui vẻ cười nói:
“Lạc đà! Cảm ơn ngươi đã phải vất vả cõng ta tới đây, hy vọng
sau này sẽ gặp lại!”
Nhưng mà con lạc đà lại lạnh lùng liếc nhìn con ruồi rồi nói:
“Lúc ngươi ở trên lưng ta, ta vốn dĩ cũng không biết, cho nên
khi ngươi đi cũng không cần phải chào hỏi. Bởi vì căn bản ngươi cũng đâu có trọng
lượng gì, đừng tự đề cao mình quá, ngươi tưởng ngươi là ai?”
Một người có thể có tự tin, nhưng đừng tự cao tự đại.
Một người có thể phóng đãng một chút nhưng đừng kiêu căng, ngạo
mạn.
Một người có thể sống rất thọ nhưng cũng không thể trường
sinh bất tử.
Đừng cho mình là “quá quan trọng”, kỳ thực cũng là một loại
tu dưỡng, một cảnh giới của cao thượng, một thái độ lạc quan và là một
loại trưởng thành của tâm tính, hay còn là một loại tâm không màng danh, lợi!
Ngàn vạn lần đừng cho mình là “quá quan trọng” bởi vì trên thế
giới này, ai cũng đều rất quan trọng.
Nhưng mà, bất luận là thiếu đi một ai thì Trái Đất này cũng vẫn
cứ chuyển động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét