Đây là bộ ảnh của nhiếp ảnh gia người Hà Lan là Ab Stokvis chụp năm 1980 tại Hà Nội, đăng trên chuyenxua.net.
Những người thuộc thế hệ 7x trở về trước chắc quen thuộc và tìm thấy không ít những hồi ức xưa từ những tấm ảnh này.
Đây là bộ ảnh của nhiếp ảnh gia người Hà Lan là Ab Stokvis chụp năm 1980 tại Hà Nội, đăng trên chuyenxua.net.
Những người thuộc thế hệ 7x trở về trước chắc quen thuộc và tìm thấy không ít những hồi ức xưa từ những tấm ảnh này.
Trong
thiên hạ, được một tri kỷ, có thể không ân hận rồi.
Người ta cho là bận rộn
thì mình coi là thảnh thơi, có như vậy mới có thể bận rộn cái mà người ta cho
là thảnh thơi.
Không có cái gì vui bằng
nhàn, nhàn không phải là không làm một việc gì. Có nhàn mới đọc được sách, mới
đi coi được những thắng cảnh, mới giao du được những bạn bè có ích, mới uống
rượu được, mới viết sách được. Có cái vui nào lớn hơn vậy nữa?
Mây được mặt trời chiếu
vào rồi mới thành ráng, suối treo vào đá rồi mới thành thác. Cũng là vật đó mà
gởi vào một cái khác thì có tên khác. Cho nên cái đạo bạn bè rất đáng quí.
Nói chuyện với bạn uyên
bác như đọc sách lạ, nói chuyện với bạn phong nhã như đọc thi văn của danh
nhân, nói chuyện với bạn nghiêm cẩn, đạo đức như đọc kinh truyện của thánh
hiền, nói chuyện với bạn hoạt kê như đọc tiểu thuyết truyền kì.
Kẻ sĩ nên có bạn thân.
Bạn thân bất tất phải là bạn thề sống chết có nhau. Thường thì bạn thân là bạn
cách xa nhau trăm ngàn dặm vẫn có thể tin nhau, không nghe những lời người ta
nói xấu về bạn. Việc nào nên làm, nên ngưng thì thay bạn mà mưu tính quyết
đoán; hoặc những lúc lợi hại, giúp bạn mà không cho bạn biết, cứ hết lòng vì
bạn mà không lo rằng bạn có hiểu mình không.
Tìm tri kỷ trong chỗ bạn
bè là việc dễ, tìm tri kỷ trong chỗ thê thiếp là việc khó, tìm tri kỷ trong chỗ
vua tôi càng khó nhất.
Diễn được những ý người
trước chưa diễn mới là sách lạ; nói được những điều khó nói về vợ con, mới là
bạn thân.
Ở thôn quê, có được bạn
tốt thì càng thích... Trong số bạn bè, người nào làm thơ được là quí nhất, rồi
tới người nào nói chuyện được, rồi tới người nào ca hát được, sau cùng mới tới
hạng người biết những trò chơi trong xã hội.
st trên net, không rõ tác giả
Ngày xưa có một chú tiểu. Chú tiểu này khá tự tin vào đầu óc, kiến thức và trí tuệ của mình.
Khi gặp phải những huynh đệ kiến
thức nông cạn, tư duy lẫn lộn, ăn nói lúng túng, tiểu hòa thượng nọ thường
nổi nóng, mất bình tĩnh, anh thường nói: “Sao anh mãi vẫn không hiểu? Đồ đầu
heo”.
Sư phụ đã nhiều lần chỉ trích anh vì điều này, anh đã thừa nhận sai lầm của mình, nhưng khi gặp trường hợp tương tự, anh vẫn không khỏi mất bình tĩnh.
Hôm nay củi lấy được rất nhiều,
tiểu hòa thượng vì thế mà tâm trạng rất rui. Trên đường về anh bỏ củi xuống bên
cạnh bờ suối, rồi uống nước rửa mặt. Lúc này, “Tiểu Cường” đã đến. Tiểu Cường
là một con khỉ nhỏ trên núi, nó thường đến đây chơi, nó thường bắt gặp những
chú tiểu lên núi kiếm củi.
Theo thời gian, họ trở thành những
người bạn tốt của nhau. Tiểu hòa thượng muốn lau mặt bằng khăn mồ hôi sau khi
rửa xong, nhưng thấy khăn mồ hôi còn vương trên đống củi đằng kia, thật sự rất
mệt nên chỉ vào đống củi và ra hiệu cho Tiểu Cường lấy khăn mồ hôi giúp anh.
Tiểu Cường chạy tới, rút một
khúc củi, đưa cho tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng cảm thấy rất thú vị, liền
kêu Tiểu Cường nhận lấy, tiện tay làm hình vuông, nói: “Khăn mồ hôi, khăn mồ
hôi“. Tiểu Cường lại đi, và thứ anh nhận lại là củi.
Tiểu hòa thượng càng cười càng vui
vẻ, lần này lấy đá ném lên khăn mồ hôi, sau đó chỉ vào Tiểu Cường, “Thấy chưa?
Lấy khăn mồ hôi đó“. Thời Tiểu Cường lại đi, thứ mà anh ta nhận lại vẫn chỉ là
củi, Tiểu Cường mang vẻ mặt tự mãn, như thể nói: “Nhìn xem, tôi có khả năng như
thế nào!”
Sau khi trở về, tiểu hòa thượng đã
kể cho sư trụ trì nghe về điều thú vị này. Trụ trì liền hỏi anh: “Khi con
nói chuyện với các huynh đệ, nếu họ không hiểu con liền mất bình tĩnh, nhưng
tại sao đối với Tiểu Cường lại không giống như vậy, mà lại còn thấy thích thú?,
Tiểu Cường nghe không hiểu là điều bình thường, bởi vì nó chỉ là một con
khỉ. Nhưng các huynh đệ và những người khác là con người, vì vậy họ nên hiểu
những gì con đang nói.”
Trụ trì nói: “Nên? Cái gì gọi
là phải? Trước hết, khả năng hiểu biết bẩm sinh của mỗi người là khác nhau.
Người hiểu biết tốt không có nghĩa là công sức của anh ta; người kém hiểu biết
không phải lỗi của anh ta. Mỗi người sinh ra ở môi trường khác nhau, cũng không
phải lỗi của người ấy, người được sinh ra ở hương môn thì cũng không phải là có
công lao gì.
Kẻ sinh ra đã làm tôi tớ, hay là một tên đồ tể cũng không
phải lỗi của anh ta. Ngay cả khi môi trường giống nhau, những người thầy bạn có
thể gặp là khác nhau. Khi người ấy gặp được một vị Thiền sư tốt, hay gặp một kẻ chuyên rượu thịt
thì cũng không phải là lỗi của anh ta. Giữa mọi người có sự khác biệt lớn như
vậy, làm sao con có thể nói “mọi người phải nên… ”
Nghe xong, tiểu hòa thượng cúi đầu
không nói nữa. Trụ trì nói tiếp: “Còn nữa, trời vô thường, nhân gian cũng vô
thường, hôm nay anh ta kém hơn con, con có thể coi thường anh ta, nếu ngày mai
anh ta tốt hơn con? Khi đó anh ta có thể lại coi thường con“, bạn cảm thấy thế
nào?”.
Vị tiểu hòa thượng xấu hổ nói: “Sư
phụ, con biết lỗi của mình rồi.” Sư trụ trì lắc đầu nói: “Không, thật ra,
lỗi lớn nhất của con không phải là chuyện này”, tiểu hòa thượng mở to mắt
hỏi: “Vậy thì lỗi của con ở đâu?“.
Vị sư trụ trì nói: “Lỗi là con
không học cách nhìn bằng con mắt một người tu hành và suy nghĩ bằng trái tim
của một vị Giác giả.” Tiểu hòa thượng đột nhiên cảm thấy mình hiểu ra điều
gì đó, nên vội quỳ lạy và nói: “Sư phụ nhân từ, con xin Sư phụ chỉ dạy cho
con!”.
Trụ trì cười nói: “Nghĩ kỹ lại,
ngươi thực sụ cũng không hiểu được ý tứ. Tại sao lại chọc giận huynh đệ của
ngươi, nhưng lại cười đùa với Tiểu Cường? Vì vậy, vấn đề không phải ở họ, mà là
ở con. Con không nổi giận với Tiểu Cường, vì nó là con khỉ, và con thông minh
hơn nó rất nhiều, vì vậy con có thể bao dung những lỗi lầm của nó, còn huynh đệ
của con, họ đều là con người, con cũng là con người, trí tuệ cũng ngang hàng
họ nên con không thể dung thứ cho những lỗi lầm của họ. Chư Phật thì sao,
chư Phật nếu thấy những lỗi lầm của đệ tử thì Ngài có giận không? Chắc chắn sẽ
không, bởi vì Trí tuệ của Ngài là bao trùm tất cả”.
“Sai lầm lớn nhất của con là đã
không cố gắng quan sát thế giới bằng con mắt của một vị Phật, đồng cảm với thế
giới bằng lòng từ bi của Đức Phật và bao dung thế giới bằng trí tuệ của Đức
Phật.”
Các bạn có thể thử tập các bài
tập sau theo chỉ mất khoảng 1 phút thôi nhưng có thể giúp bạn có tâm trạng
thoải mái và cải thiện nhiều cho sức khỏe bản thân
1.
Bài tập xoa bàn tay
Bài tập này sẽ giúp bạn giảm cơn đau vai và đỡ mỏi mắt.
Chà 2 lòng bàn tay của bạn với nhau thật nhanh khoảng 300 lần để kích
thích tất cả 6 kinh mạch trong lòng bàn tay, từ đó giúp tăng cường chức năng
của các cơ quan nội tạng và cân bằng hệ Âm Dương.
2.
Bài tập tự massage đầu bằng các ngón tay
Bằng
cách dùng các ngón tay để xoa bóp da đầu của bạn từ trán xuống phía sau đầu,
với tốc độ 2-4 lần/ giây, sẽ giúp tăng cường tuần hoàn máu não và đưa chất dinh
dưỡng đến chân tóc của bạn. Vì thế tóc của bạn sẽ trông bồng bềnh và bóng mượt
hơn.
3.
Bài tập xoa bóp mũi
Xoa
bóp mũi bằng ngón tay cái có thể giúp tăng cường lưu thông máu, dưỡng ẩm cho
phổi và giúp bạn phòng tránh bệnh cảm lạnh .
Chà
hai bên mặt của ngón tay cái với nhau cho đến khi chúng ấm và sau đó chà lên
chóp mũi 24 lần, sử dụng các ngón tay của bạn để chà hai bên cánh mũi 12 lần và
cào nhẹ lên xuống sóng mũi 10 lần.
4. Bài tập đảo mắt
Đảo
đôi mắt của bạn theo chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ 30 lần sẽ
giúp tăng cường cơ mắt và cũng là biện pháp hữa hiệu để phòng ngừa các bệnh về
mắt như viêm giác mạc mãn tính và bệnh cận thị.
5. Bài tập massage rốn nhẹ nhàng
Dùng
hai lòng bàn tay massage nhẹ nhàng rốn của bạn theo chiều kim đồng hồ. Bài ập
này có thể tăng cường sự tiêu hóa và bài tiết.
6. Bài tập massage lòng bàn chân
Sử
dụng gót chân bên này để xoa bóp lòng bàn chân bên kia khi bạn nằm ngửa mình
ra. Động tác này rất có lợi cho gan, mắt, suy nhược thần kinh, bệnh mất ngủ và
ù tai.
Ảnh từ Cổ học tinh hoa.
Tay nghề dân mộc mỹ nghệ và thợ khảm xà cừ của xứ Việt giỏi
lắm. Hồi mình vào miền Tây Nam bộ, được đến thăm 1 gia đình người Việt ở vùng
sâu, không hiểu lẽ gì mà còn tồn tại toàn vẹn căn nhà và đồ đạc từ hồi ông cụ cố tạo dựng. Hiếm lắm.
Vì lý do tế nhị, gia đình họ không muốn phô ảnh và nêu địa chỉ.
Đồ gỗ của nhà, nghe người chắt Cụ Cố kể, toàn do người Bắc
được mời vào tạo nên. Đẹp và hiếm lạ vô cùng. Lòng cứ ước ao, sẽ còn nhiều, còn
nhiều những bảo vật như vậy vẫn tồn tại để các thế hệ sau này biết và tự hào.
Lang thang trên net, tình cờ tìm thấy một cổ vật gần nguyên
vẹn nên giới thiệu tới mọi người.
Ban đầu, bộ ghế trắc khảm tích bát tiên là
của một gia đình có quyền thế ở Thanh Hóa thời Nguyễn. Sau cải cách ruộng đất,
nhà ông may mắn có được và giữ gìn và coi như một vật gia bảo trong nhà cho đến
nay, nhà sưu tầm chia sẻ.
Hiện vật gồm 4 ghế gỗ trắc rất dày dặn, nét đục sắc nét,
khuyết mất chiếc bàn. Sau hơn 100 năm, ghế khảm lành nguyên, giữ được nét đẹp
nguyên bản từ vân gỗ cho đến chi tiết khảm ốc.
Mỗi ghế khảm một tích Bát tiên riêng, chung quanh khảm tứ quý
với các chữ Phúc – Lộc – Thọ. Đó là họa vị tiên Hòa Hợp, tiên Yên Hài, Vương
Mẫu… có sự tích được viết trong sách đông du bát tiên. Tích Bát tiên là biểu
trưng của sự trường sinh và những điềm lành.
Về phong cách tạo hình, ở đây có sự kết hợp giữa 3 phong cách
Việt, Trung Hoa và phong cách Louis XIV của Pháp. Ta thấy nét đục đẹp cùng tạo
hình gậy như ý theo lối Trung Hoa, trong khi lối khảm ốc Việt chi li, rất đẹp.
Ngoài ra, ghế có tay vịn và chân tạo dáng nai vuốt rất đẹp mang phong cách đồ
thời Louis XIV của Pháp (còn gọi là phong cách Baroque vì sự lộng lẫy huy
hoàng và vinh quang). Đây là 1 trong 3 thời vua làm nền tảng cho phong cách
nội thất cổ điển Pháp.
Đây là một hiện vật quý hiếm, gỗ cổ, khảm cổ được nhiều người
yêu thích cổ ngoạn và nhà sưu tầm lâu năm, khó tính đánh giá đẹp nhất ở Hà Nội
hiện nay, chủ nhân cho biết.