Nhân gặp câu thơ hay, tám về rượu vậy
Đời người từ nhỏ đến già, trải qua những tháng năm mưa gió, bãi bể nương dâu, cho đến cuối cùng tựu chung lại một câu:
Hồng trần muôn trượng ba chén rượu
Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà.
Có người vì cơ địa, có người vì thể trạng…mà không uống được rượu. Nếu dừng ở đấy có lẽ là hay ho. Nhưng không, họ lại lên mặt dạy đời, chê bai, dè bỉu thẩm chí coi thường người uống rượu. Âu cũng là lẽ đời thôi.
Cuộc sống giống như uống rượu, từ từ thưởng thức dư vị, mới
có thể thưởng thức được lẽ đắng say của rượu.
Uống rượu là một loại tâm cảnh. Nhân sinh một đời cùng với
xuân hạ thu đông, phong hoa tuyết nguyệt, đắng cay ngọt bùi. Có thành công,
cũng có thất bại; có vui cười, cũng có đẫm lệ; có thuận cảnh, cũng có nghịch
cảnh. Điều quan trọng là chúng ta đối đãi với hết thảy bằng tâm thái nào.
Có người nói, những ai thường uống rượu không phải là họ
thích rượu, mà là thích cảm giác uống rượu.
Uống rượu là để giãi bày tình cảm. Uống say là để khiến cho
cái thân tâm mệt mỏi này được giải tỏa áp lực, được an ủi.
Khi gặp gỡ người khác, có lúc có thể giãi bày tâm sự, có lúc
lại không thể mở lời. Có những lời không thể nói ra khi gặp mặt nhau, cũng có
những lời không thể nói vào lúc tỉnh táo, chỉ khi ý thức mơ hồ thì mới có thể
nói ra. Lúc uống say mới có thể nói ra những điểm không đúng của đối phương,
lúc uống say nói ra thì không bị người ta trách tội.
Cũng có người uống rượu vào rồi nhưng cũng không cách nào thổ
lộ hết tâm sự với người khác, càng uống càng thêm phiền muộn, càng uống càng
sầu muộn, không say không dừng, như thế họ mới không cảm thấy đau khổ nữa.
Có người lại nói, người không uống rượu không hiểu được cái
tình, bởi vì uống rượu là dùng rượu để nói ra những điều cất giấu trong lòng.
Bao nhiêu tâm sự đều hòa vào trong men rượu, một khi đã say thì không còn buồn
đau nữa.
Khi uống rượu, rượu đựng trong chén, chén cầm trong tay, lời
ở trong rượu, tâm tình ở trong lòng. Có người trong tiệc rượu náo nhiệt vẫn giữ
được sự ngay thẳng chính trực, có người qua 3 tuần rượu rồi say khướt, mất kiểm
soát. Người quân tử khiêm nhường, kẻ tiểu nhân hay lo lắng ưu sầu. Thói đời
nóng lạnh, đều hiển rõ trong từng chén rượu kia.
Tiệc rượu giống như sân khấu thu nhỏ của kiếp nhân sinh. Có
kẻ say vẫn nói mình tỉnh, vì họ muốn chứng minh rằng mình vẫn có thể uống. Có
người tỉnh lại nói mình đã say, vì họ không muốn tiếp tục uống nữa.
Nhân sinh thăng rồi lại trầm, tựa như việc uống rượu vậy.
Chén đầu tiên còn tỉnh, khí độ ngạo nghễ vạn trượng, ta vẫn còn trẻ. Chén thứ
hai đã hơi say nhưng vẫn muốn uống, như say như không say, nhìn lại đã sang
trung niên. Chén thứ ba là đã say, tỉnh lại thì hối hận ta đã già rồi.
Người quân tử khiêm nhường, kẻ tiểu nhân hay lo lắng ưu sầu,
thói đời nóng lạnh, đều hiển rõ trong từng chén rượu kia.
Rượu là một loại tâm tình, là sự trầm mặc muốn nói nhưng lại
thôi; là sự cô đơn sau khi đã trải qua “ngàn
hồng một chén, muôn thắm cùng lò".
Vạn trượng hồng trần tam bôi tửu,
Thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà.
Những ưu tư trong chốn hồng trần sẽ rơi vào lãng quên trong
vài ba chén rượu, cơ đồ bá nghiệp trên thế gian đều trở nên nhạt nhòa trong ấm
trà chiều. Nhưng ấm trà này nên uống cùng ai? Chén rượu này để cho ai uống? Thấu
hiểu được điều này mới có thể một đời an vui.
Ai nói ta say, thây kệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét