Bán dạ tam bôi tửu,
Bình minh số trản trà.
Nhất nhật cứ như thử.
Lương y bất đáo gia
Lê Hữu Trác
Mỗi sớm pha ấm trà
Niềm vui đến chật nhà
Hương bốn mùa gói lại
Gửi tặng người đường
xa.
(Phạm Thuận Thành)
Người Việt ta dù
cầu kỳ nhưng chả rườm rà như người Nhật (trà
Đạo),
hay Trung Quốc (Kungfu
Cha). Phong
cách thưởng thức trà của người Việt mình mang một sắc thái rất
riêng, ghi đậm dấu ấn bản sắc Việt – đó là trang trọng
mà nôm na (tôi tạm đặt thế). Các Cụ
xưa cũng cho rằng người Việt uống trà là cả một nghệ thuật. Với mỗi một loại
trà khác nhau lại có cách uống khác nhau, kỹ năng pha chế hay rót tách trà cũng
vì thế mà không giống nhau.
Người Việt có cách ẩm trà rất riêng, rất độc đáo. Các Cụ xưa cho rằng uống trà là một nghệ thuật, mà nghệ thuật thì phi công thức. Vì lẽ ấy từ xa xưa, các Cụ khi uống trà thường đưa tách trà qua mũi để tận hưởng hương vị trà tựa như tây lông uống rượu vang vậy. Sau đó họ mới hạ dần xuống miệng, môi nhấp ngụm nhỏ thấy chát đắng, chân răng cảm nhận như chặt lại, miệng chép liền mấy cái để thấy vị ngọt dịu nơi đầu lưỡi. Mắt lim dim thưởng hậu và đánh giá chén trà một cách thâm thuý.
Một chén trà ngon thể hiện cái tâm, cái tình
của người pha trà. Để có được một chén trà ngon, tròn, đẹp cả
hương lẫn sắc người pha
trà phải rất chú tâm. Họ phải đặt hết tình cảm, tâm tư của mình vào việc pha trà và coi
đó như một thú vui tao nhã. Không ai có thể pha một tấm trà ngon khi giận giữ.
Chỉ sau khi nguôi ngoai người ta mới có thể ngồi uống trà như một cách thiền
“chính niệm” vậy.
Bạn bè thân quen tới nhà, cơm rượu gì
chưa nhắc, nhưng phải pha ấm trà ngon để hàn huyên là phải có. Những nhà theo
lối xưa, trên bàn trà phòng khách luôn có trữ sẵn lọ kẹo lạc, dồi, mấy phong
đậu xanh hoặc chút mứt sen (ngày xưa còn
có chè lam)... để đãi khách, thưởng trà. Hiếm lắm, những người bạn tri giao
gặp gỡ thì càng không thể thiếu được ấm trà ngon, giấu kỹ, để dành đem ra đãi
bạn... Ấy là tôi nói đến những dịp trang trọng để thưởng trà một cách cấu kỳ.
Còn thì nhiều dịp, nhiều cớ để thưởng thức thứ thức uống này trong cuộc sống
bận rộn nên thành đơn giản đi nhiều.
Trà đạo ở Việt Nam không phổ biến. Lý do bởi người thưởng trà
không coi uống trà là đạo. Họ uống trà để giao lưu hoặc đơn giản nhất là
để tráng miệng. Thế nên,
trà được đà cứ len lỏi, xâm nhập vào mọi ngóc ngách của đời sống mà vì
thế phụ nữ cũng chả kém trong việc thưởng trà.
Trà xanh (mới hái) và trà mạn (sao
khô) là hai dạng nguyên chất và phổ biến nhất. Dọc khắp Bắc – Trung – Nam,
trà được trưng dụng từ trong nhà ra đến vỉa hè, ngày thường cũng như mọi dịp lễ
hỏi hay buổi đàm đạo…
Hãm chè vô cùng đơn giản. Tuy nhiên để ngon thì không phải ai cũng biết
cách. Trà tươi chỉ việc rửa sạch, đun sôi nhưng đừng để quá lâu kẻo đắng. Trà mạn phải tráng qua một lượt nước nóng để
gạn bỏ bụi mốc như nhiều người lầm tưởng, thật ra đây là đánh thức trà (làm vậy cho trà nở ra, lúc này đã có hương
thơm của trà rồi – nước lúc này chỉ cần 5 – 60 độ là được). Sau đó họ sẽ tưới nước sôi bên ngoài
ấm tích trong khi hãm để cấp đủ nhiệt. Nước pha trà phải sôi, nhưng khi
rót nước vào ấm thì không được dội nước sôi đó, mà để nó nguội chút như 90 độ
là chuẩn.
Người sành
sỏi còn sưu tầm nhiều dụng cụ thưởng thức trà như: ấm, chén, chén chuyên,
lọ đựng trà, thìa đong... và tuyển chọn những loại tuyệt hảo để thỏa mãn thú thưởng trà của mình. Còn
với người lao động, chỉ cần ly trà ấm nóng mùa đông hoặc bỏ thêm vài ba viên đá
(trà đá) giải khát mùa hè là đủ.
Âu cũng là dăm ba câu bi bô về một thú
chơi để mọi người nhìn ngắm.
Làng xưa như mộng
trong ngần
Can
qua chưa dứt, yên phần mừng thay
Bao
giờ lều cỏ núi mây
Pha
trà nước suối, gối say đá mềm
(Nguyễn Trãi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét