26/07/2023

Lan man về Công Đức

 


Để Ngộ ra Chân lý, Phật Thích Ca 49 ngày tĩnh trụ để  tạo cho Chúng sinh Nhân gian Tứ Diệu đế, Bát chính đạo... Trước và Nay ai làm được?

Nếu dùng kính làm gương, có thể nhìn thấy mình ăn mặc có đoan trang hay không, mặt mũi có đoan chính hay không? (đây là nói về Tính Người, chứ khi soi gương thường và luôn sẽ  thấy Ta có Đẹp không để ảo tưởng thôi).

Dùng Lịch sử làm gương, có thể thấy được nguyên nhân nhà nước Hưng Vong - Đây là việc của người nhớn, nhưng Ta xem và xét Lịch sử với Hiện tại cũng có thể có cái nhìn hữu ích.

Dùng Người làm gương, thì sẽ phát hiện mình làm đúng hay sai. Đây là một tấm gương tốt.

Đừng nhanh nghĩ, dùng người làm gương là chọn những người tử tế, đức cao vọng trọng (đằng sau hình thức đó biết đâu là Đạo đức giả?)... Rất nhầm. Phải nhìn kẻ xấu, kẻ giả dối, kẻ lưu manh, kẻ bất nhân, phụ nghĩa... mới soi được mình là ai.

Không cho là đúng ư? Vậy bạn Vấn Tâm xem, so với những người ấy, mình Tốt - Đẹp hơn gì? 

Nhận ra được, Ta mới có cơ hội (và cơ hội thôi nhéSửa. Thật Tâm muốn Sửa không lại là do Mình.

Tại sao dân gian có câu Công Đức. Rồi thể hiện nhiều hành động chứng minh ta công đức.

Khà khà, không đơn giản như vậy nhé các bạn. Công Đức đã xuất phát từ mấy ngàn năm nay rồi, từ khi con ngươi biết Luân Lý, Lẽ phải...  (Do Phật giáo hay Đạo giáo, tôn giáo mà có thì không dám bàn ở đây). Nhưng vốn ban đầu và ngày càng hoàn thiện, đó là: Muốn có Đức phải xuất Công làm Thiện, làm Phúc.

Nói vậy thôi chứ, loài vật, vâng chính thế, chả cần luân lý, nhưng vẫn làm Thiện đó thôi - Con người không phải ai cũng sẽ thế (Vạn vật hữu linh - Chúng sinh bình đẳng).

Muốn xuất Công thì phải có Tâm Nghĩa Nhân. Mà nhiều khi, chỉ là Ý niệm làm Phúc - Thiện, khởi lòng Từ bi, Chân thành mà rồi xuất Công, chứ thường chả nghĩ sẽ được Đức (Phúc). 

Nghĩ đến Lợi mà phát Công ư? Chắc sẽ được Danh nhưng sao có Đức (Phúc).

Nho giáo có câu "Làm ơn không đợi báo". Mình nghĩ, câu này là sai. Vì, như thế chỉ vẽ đường cho kẻ vô Ơn, vô Nghĩa phủi trách nhiệm mà thôi. Ơn đền - Oán trả mới là Đạo Lý. 

Dĩ nhiên, người làm ơn không vì đợi đền đáp mà làm ơn - vì thường, họ chả cần.

Đứng trước Lợi ích, Dục vọng làm gì còn có cái gọi là nhân nghĩa, đạo đức, lễ phép, từ hiếu... Lòng Tham - Si che mắt mà làm theo bản năng thôi.

Người đời có Thất Tình (Tham, sân si, hỷ, nộ, ái ố) - Lục Dục (Sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp), rồi là công danh lợi lộc, là sống chết, là sự sợ hãi - những thứ này phủ che lên bản tính Thiện Lương nguyên thủy của ta, tạo thành một tầng bụi bặm ngày càng bám dày, phủ kín khiến ta hiểu được bản tính của mình nhưng cũng không thể thực hiện được, nếu không thì không còn mạng....vì thế ta chả dễ dám xuất Công làm Thiện là vậy.

Vốn con người đều là yêu hương thơm, ghét tanh hôi. Kể cả là một đứa trẻ khi mới sinh ra, vừa có chút ý thức, khi ngửi thấy mùi tanh hôi liền khóc ré lên, ngửi thấy hương thơm lại nhoẻn miệng cười. Nên mới có câu "Nhân chi sơ, tính bản thiện."

Đã ảo tưởng, nhưng đến tuổi trung niên rồi không được phép và không cho phép ảo tưởng.

25/07/2023

 Hãy rửa tay, sẽ thấy, tay ta rất bẩn.

Vô thường

 


Thường có câu:

Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở.

Vô tình cắm liễu, liễu xanh um.

Mỗi người đều có cuộc gặp gỡ suốt đời không thể quên, đó là duyên phận.

 Người ta thường nói, Duyên do Trời định, Phận do Nhân định. Đúng như vậy, gặp nhau là ý Trời, bên nhau là ý Người.

 Dựa vào đôi bên gìn giữ, phát triển thì Duyên một lần gặp gỡ mới thành mối Phận trăm năm. Nhưng Duyên Phận dài ngắn thế nào lại chẳng ai hay, ai biết? Một năm, năm năm, hay cả đời? Hết thảy chúng ta đều không thế đoán được.

 Hôm nay có Duyên Phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có Duyên Phận.

 Phật bàn về nhân duyên rằng, cái gì cũng chỉ có thời điểm, Duyên Phận cũng vậy.

 Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.

Người mất đi nhất định không phải người thích hợp nhất, vật mất đi nhất định không phải vật tốt đẹp nhất.Mất đi chỉ chứng minh rằng ta với người chẳng qua là cùng nhau đi một đoạn đường, gặp rồi chia, li rồi hợp.

 Nhân duyên của con người đáng quý là thế, ngắn ngủi là thế nhưng khi có được lại không trân quý, chỉ mất đi rồi mới hối hận nhưng đã quá muộn, một đi không trở lại, vĩnh viễn thành quá khứ

 Cho nên dù nhiệt tình như lửa, ngọt ngào như hoa, ôn hòa như nước thì cũng là đoạn tình cảm đã qua, duyên phận đã đi tới cuối đường.

Có khi lỡ hẹn một lần

Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm…

Duyên Tình tại Trời - Nghĩa Tình tại Tâm Ta. 

Hãy buông tay, cầu thanh thản.


Tà Dâm

 



Nói đến Tà dâm ta phải hiểu ý và nghĩa của nó một cách rõ ràng: Khi Tâm Dâm dục quá lớn, nó trở thành mất Đạo đức, không Tự nhiên.

Tà dâm có nhiều hình thức khác nhau, nhưng nói đến Tà dâm là nói đến sự Bất Chính.

Người có Đạo đức và Văn hoá không thể chấp nhận Hành vi và Tha thứ cho Tội lỗi này.

Tà dâm cũng như là hành vi giao hợp của thú vật – Nhưng con người không phải là động vật. Vì Con người có Danh dự. Cho nên những con người Tà dâm mang trong mình bản chất thú vật.

Cho nên, Con Người không phải là thú vật, có Lý Trí – biết phân biệt rõ ràng đâu là Đạo đức, đâu là Vô Đạo đức.

Làm Người ai cũng có Dâm Dục, nhưng giữ gìn không Tà Dâm là một Đức Hạnh tạo Nhân – Quả, tích Đức cho bản thân, cho Đời.

Vì Tà Dâm mà mất hết Phúc - Lộc - Thọ.......... 


24/07/2023

Được - Mất.

 Đời này, đừng hòng mong Được mà lại không Mất.

Ai cũng được cả thì Trời - Đất không tồn tại đến bây giờ, mà phá sản từ thuở Nguyên thuỷ rồi.

Đời công bằng lắm, anh mất cái này thì được cái kia. 

Anh chịu thiệt để tích Đức, anh sẽ được Phúc. 

Anh tham lam giành Lợi thì sẽ vô Phúc mà thôi.

Cả được Phúc và vô Phúc chưa chắc sẽ đến ngay nhưng chắc chắn sẽ đến.

Với lại, anh đi rồi cũng có đem theo được cái gì đâu. May ra, có 3 thước đất mà thôi.

 Đời này, đừng hòng mong Được mà lại không Mất.

23/07/2023

Thản nhiên

 


Xuân có trăm hoa;

Thu, ánh nguyệt,
Hạ thời gió mát, rét vào Đông.
Người mà thư thái, tâm vô sự,
Thời tiết quanh năm, đẹp giữa lòng.

Buồn không khóc

Hiểu không nói

Biết mà như không

Thông minh giả Ngu mới thành Người

Chấp nhận rủi ro để mà Mất

Không cầu vô lý cái viển vông

Ta không quản được, sao phải giữ

 Buông tay, thanh thản tuổi sang Thu,

22/07/2023

Duyên - Phận - Đức - Phúc

 


Chữ Phận trong nhiều từ điển từ xưa đến nay đều được hiểu là cương vị, địa vị trong xã hội...

Mình thì nghĩa khác, vì trải qua và ngẫm thấy, chữ Phận thật ra là chữ Phần.

Số mệnh anh được Phần lớn thì sẽ cao sang, quyền quý, an nhàn, khoẻ mạnh...

Số mệnh của anh được Phần nhỏ  thì nghèo, hèn, khốn khó, bệnh tật, vất vả...

Người có Duyên mà chả có Phận cũng tựa người có Phận mà chả có Duyên nên đều không được Phúc.

Người có Duyên, có Phận hẳn hoi nhưng cũng chả có Phúc hậu.

Tại sao vậy?????

Bởi vì họ không Tu Nhân - Tích Đức nên không có Phúc.

Chữ Đức nối DuyênPhận, Nhân để được Quả:  Phúc.

Trời thương, báo trước điềm, nhưng vì Dục vọng sâu xa nên bỏ qua, thành ra không có Đức để nối được Duyên - Phận mà thành vô Phúc.

Âu cũng là sự nhắc nhở vì: Mình làm - Trời biết - Đất hay.


Đàn bà đi ngoại tình về có 3 chỗ này sẽ ‘to’ ra

 st và ngẫm.



Phụ nữ đến tuổi trung niên(*), sau khi ngoại tình nhất định phải có ba điều thay đổi, khó che đậy, các ông chồng hãy nhìn sẽ nhận thấy.

Thời hạn sử dụng của tình yêu không phải là vô hạn, thêm những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống cùng những mâu thuẫn vụn vặt sẽ chỉ thêm nhiều rắc rối. Lúc này dễ dàng khó cưỡng lại được cám dỗ bên ngoài.

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều dễ xúc động, dưới sự cám dỗ của sự bồng bột, trả thù hoặc hưng phấn, rất dễ phản bội bạn đời và đi vào con đường ngoại tình.

Trước đây, đàn ông đa số không chung thủy, phụ nữ rất ít khi ngoại tình, nhưng xã hội phát triển, phụ nữ cũng cảm thấy mình có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng cho bản thân.

 Đối mặt với sự không chung thủy, bạn có thể nắm được đủ loại tiểu tiết, khi họ không chung thủy, họ sẽ cho rằng chỉ cần mình đủ cẩn thận thì tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

 Kết quả? Chỉ cần bạn làm điều gì không tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng đến bản thân, có thể bạn không phát hiện ra nhưng thực tế thì nó đã ảnh hưởng đến mọi mặt trong cuộc sống của bạn đấy.

 1. Tính tình ngày càng lớn

 Đối với phụ nữ mà nói, ai chẳng muốn có một ai đó để dựa vào, trái tim của phụ nữ không lớn như vậy, tất cả những gì họ cần là được yêu thương, và đàn ông chính là điểm tựa, là chỗ dựa lớn nhất của họ.

 Phụ nữ khi đến tuổi trung niên, nếu chưa từng ngoại tình thì nhất định phải nghĩ đến người đàn ông của mình, bởi người đàn ông này là chỗ dựa.

 Nhưng một khi đàn bà đã không chung thủy, khi tranh cãi với đàn ông, họ không còn nghĩ đến việc người đàn ông đó tốt như thế nào, mà họ nhất định không chịu nhỏ giọng, nhường nhịn như trước.

 Khi gặp vấn đề, suy nghĩ phổ biến nhất là chồng mình không tốt bằng người khác, chồng không yêu thương mình, sống với người như vậy thật là bất hạnh.

Vì vậy, khi gặp mâu thuẫn, dù đàn ông có chủ động cúi đầu nhường bước, họ cũng sẽ giở trò nhỏ nhen, không muốn tha thứ, thậm chí còn suy nghĩ xem có thể nhân cơ hội chia tay hay không.

 2. Dành nhiều năng lượng lớn cho các buổi hẹn hò và sao nhãng gia đình

 Nói chung, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ gánh vác gia đình, mặc dù nhiều phụ nữ cũng có thể đảm bảo tài chính độc lập và không còn là bà nội trợ, nhưng con gái dù sao cũng cẩn thận hơn đàn ông.

Vì vậy, phụ nữ phải dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nam giới, đặc biệt là phụ nữ ở độ tuổi trung niên, đó là giai đoạn quan trọng khi con cái và người già cần có người lo lắng, chăm sóc.

 Nhưng nếu phụ nữ không chung thủy, nghĩa là trong thâm tâm họ nghĩ cần tự yêu bản thân để tận hưởng cuộc sống, không còn nghĩ nhiều đến cuộc sống gia đình, sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc duy trì các mối quan hệ bên ngoài.

 Do đó, khi một người phụ nữ ngày càng ít dành thời gian cho gia đình, thay vì trở về nhà sau khi tan sở mỗi ngày, họ sẽ có nhiều bữa tiệc và nhiều hoạt động khác nhau mà không cho chồng biết, thì về cơ bản chắc chắn rằng cô ấy không chung thủy.

 3. Khoảng cách ngày càng lớn

 Điểm mới nhất trong việc vun đắp tình cảm vợ chồng chính là đời sống vợ chồng, đời sống vợ chồng có thể nói là trung gian hòa giải của hôn nhân, khi gặp tranh chấp, mâu thuẫn, tình cảm thì đời sống vợ chồng có thể được giải quyết một cách hiệu quả trong vấn đề “sinh hoạt vợ chồng”.

 Nhưng nếu một người phụ nữ hoàn toàn không muốn chung sống như vợ chồng với bạn, hoặc bề ngoài thì đồng ý nhưng không bao giờ chủ động hoặc phối hợp, điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy đã không còn bạn nữa.

 Làm sao một người có thể không có những nhu cầu bình thường ở tuổi trung niên? Chỉ có thể nói trong lòng cô ấy đã có người khác, hoặc có những thứ khác có thể thỏa mãn cô ấy.

 Vì vậy, nếu bạn và người ấy không còn mặn nồng như vậy, đời sống vợ chồng không hòa thuận, rất có thể đối phương đã không chung thủy, thỏa mãn bên ngoài, về đến nhà cũng không mong gần gũi bạn.

 Nhiều phụ nữ nghĩ rằng chỉ cần họ giả vờ tốt, đàn ông sẽ không phát hiện ra, nhưng sự lộ liễu sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

 


* Đàn bà được tính là trung niên sẽ từ tuổi 45 - 65.

19/07/2023

Định luật Murphy

 

     Định luật Murphy khẳng định: nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!




     Như Murphy - sau khi công bố Định luật – từng nói: “Tôi không có ý bôi đen cuộc đời mà chỉ muốn các bạn đề phòng thường xuyên. Một khi đã đề phòng cẩn thận ta sẽ tránh được nhiều tình huống không vui. Thế thôi!”.


Cuói hỏi theo tục xưa



Cưới hỏi theo văn hoá thời phong kiến có sáu bước (lục lễ), được phân ra như sau:

Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.

Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.

Lễ nạp trưng (hay nạp tệ): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, minh chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.

Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.

Và sau cùng là lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang sính lễ đến để rước dâu về.

Thời nay, chắc chỉ có người Hoa ở Sài Gòn và miền Tây còn duy trì.

Dân ta nay hiện đại, trai gái tự tìm hiểu rồi báo cho bố mẹ. Gia đình 2 bên xem bát tự 2 trẻ có hợp không, rồi thoả thuận đồ sính lễ cho nhà gái và chọn ngày lành tháng tốt làm lễ ăn hỏi, rồi cưới là xong.


11/07/2023

Cưới giả - Phần 1



Chuyện của mình 

Tôi là dân tỉnh lẻ, sống ở thị xã tỉnh lị bao đời rồi. Nhà mình kinh doanh vàng và ngọc từ thuở chúa Trịnh - vua Lê cơ. Vì thế mình được ăn học đàng hoàng dù hồi đó còn bao cấp, tư thương bị o ép lắm. Hết cấp 3 (hệ 10 năm), bố mình tốn một khoản tiền to cho các ông cốp ở tỉnh để mình được lên Hà Nội học đại học.

Chí mình đã quyết sẽ phải ở lại thủ đô lập nghiệp, thành danh nên chịu khó chăm học. Tiền thì chả lo vì gia đình chu cấp với lại hồi ấy sinh viên được bao cấp nên sống cũng ổn.

Tuy có điều kiện nhưng được nuôi dưỡng và giáo dục của gia đình nên mình vẫn an ổn giữ vẻ khiêm tốn, không chi tiêu bừa bãi, khoe khoang, nhưng với lũ con gái mình cũng chịu khó tìm hiểu và chịu chi đúng mức. Ở lớp, ở khoa gái Hà Nội hơi ít mà có thì cũng giữ vẻ cứng nhắc và kiêu kỳ nên cũng chưa nhắm được ai cả. Sốt ruột lắm vì muốn có hộ tịch ở Hà Nội thì phải cưới được một cô vợ người thủ đô mới xong.

Tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng vẫn bị phân công về tỉnh làm việc mà không như kỳ vọng được giữ lại Hà Nội công tác, nghiễm nhiên trở thành dân Thủ đô.

Nhận công tác và yên lành làm việc. Do chí đã có nên lương dù thấp nhưng có kinh nghiệm kinh doanh của gia đình nên mình cũng âm thầm tích luỹ được khoản tiền vàng kha khá.

Hồi đại học quen và chơi thân với mấy anh bạn người Hà Nội, trong đó có Hùng phố Lò Rèn. Nhanh nhẹn, tháo vát và tinh tường lắm. Nhờ Hùng, mình mua được căn nhà độc lập, rộng rãi ngay gần bến tàu điện (do chưa có hộ tịch nên mình cứ sang tên viết tay rồi để đấy tính sau - thật ra cũng hơi liều). Chậm rãi sắm sửa, nên mình ở Hà Nội cũng có chỗ trú chân tử tế.

Bước hai, tìm một cô gái chấp nhận cưới giả. Việc này mình lại nhờ Hùng. Thời gian sau, Hùng gửi điện về báo đã tìm được người đồng ý và hẹn ngày gặp mặt.

Mình xin phép nghỉ ở cơ quan 1 tuần để lên Hà Nội thu xếp.

Điểm hẹn là sảnh ngoài Bưu điện Bờ hồ, khoang thứ nhất bên phải, cô gái sẽ mặc áo cánh hồng.

Hôm đó là ngày giữa tuần, nắng đẹp. Dù có xe đạp phơ giô (khoe tý) nhưng tôi đi tàu điện tới, nhảy xuống đoạn cây gạo ven hồ. Đi bộ bên này đường ngó sang cửa chính Bưu điện.

Tôi rất lo sẽ gặp một cô gái xấu xí, ăn mặc nhếch nhác... Nhìn sang điểm hẹn, tôi thấy một cô gái dáng cao dong dỏng nhưng lồi lõm đủ cả. Cô gái mặc chiếc sơ mi màu hồng kết hợp cùng chiếc quần âu màu sáng phối màu duyên dáng. Tóc phi rê, chải bồng, gương mặt xinh xắn; cùng làn da trắng, sáng hồng, nghiêm trang và thản nhiên.

Tôi bước sang đường, đến gần cô ta và nói: Anh là Sinh, bạn anh Hùng.

Cô ấy ngẩng nhìn, thoáng đánh giá rồi gật đầu chào, giọng dịu nhẹ: Em là Trâm và đã được anh Hùng giới thiệu về anh.

Tôi nói: Ở đây nói chuyện không tiện, ta ra Thuỷ Tạ ngồi, Trâm thấy sao?

Trâm nói: Thế cũng đượcAnh đi gì đến? Em đi xe đạp.

Tôi nói: Anh đi tàu điện, vậy anh đèo em đi nhé?

- Vâng, xe em để dưới kia, đây là chìa khoá.

Xe Trâm là Phượng Hoàng nữ, khá mới nên đi nhẹ. Vừa đi mình vừa nghĩ: "Cô gái này xinh đẹp, trông là người đàng hoàng và khá giả sao lại chấp nhận làm đám cưới giả với mình. Con gái lấy chống là chuyện lớn, ảnh hưởng đến thanh danh cả đời. Ở đây có chuyện gì? Khó hiểu".

Tôi đèo Trâm ra Thuỷ tạ, chọn cái bàn nơi ban công ngắm ra hồ. Hỏi nàng, cô chọn cà phê đá. Chậm rãi, chưa nói chuyện vội, tôi lấy ra bao thuốc Dunhill (thường ở cơ quan tôi hút thuốc lá thường, chỉ khi không có đồng nghiệp tôi mới dùng thuốc này vì cũng dễ kiếm và quen dùng), cầm điếu thuốc châm lửa. Thấy nàng lấy trong giỏ mây ra bao thuốc Samit, rút 1 điếu cũng châm lửa, hít 1 hơi trông thành thục và điệu nghệ. Không bình luận, tôi hỏi:

Trâm đã biết nguyện vọng của anh rồi chứ.

- Vâng, anh Hùng đã cho em biết những nét chính và em đồng ý.

- Vậy, trước khi đi vào cụ thể, anh muốn biết phải trả bao nhiêu tiền?

Cô ta nói số tiền. Tôi vờ làm ra vẻ kinh ngạc: Ồ, số tiền đó quá lớn đấy Trâm ạ. Nhưng thật ra tôi có thể trả gấp đôi hoặc hơn số tiền đó.

Không, số tiền đó không lớn so với thanh danh của em anh nhé. Tuỳ thôi, em không ép. Nếu chấp nhận,  số tiền này chia làm ba phần. Anh đưa em trước một phần. Làm đăng ký kết hôn xong anh trả em phần thứ hai; sau khi có hộ tịch anh đưa phần còn lại. Còn khi nào ly dị do em quyết định và sẽ báo trước cho anh, tất nhiên sẽ không ly dị ngay để anh đỡ lo.

Rất rành mạch và lạnh lùng cùng làn khói thuốc lá quẩn quanh. Ngừng một lát tôi nói: 

- Anh chấp nhận.Vậy hôm nào ta gửi đơn đến tiểu khu làm Giấy đăng ký kết hôn? Anh chỉ ở Hà Nội có mấy ngày thôi.

Trâm nói: Ngày mai đi anh, hẹn chỗ Bưu điện và anh cầm luôn một phần tiền tới.

- Nhà em ở đâu? Có gần đây không?

- Nhà em ở khu tập thể X, cũng gần thôi. Vậy anh ở đâu khi trên Hà Nội.

- Anh ở nhờ nhà người bạn bên phố Y. Mấy ngày trên Hà Nội, chúng ta có gặp nhau nói chuyện không?

- Không, em không thích.

- Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng sắp cưới, phải gần gũi làm quen tìm hiểu nhau chứ.

- Không được, em chưa sẵn sàng. Với lại chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi, cần gì phải để ý chứ. Xong việc, chia tay nhẹ gánh cho cả hai.

Ngồi ngắm cảnh, đốt hết 2 điếu thuốc, nói vu vơ mấy câu rồi chúng tôi chia tay ở bến tàu điện.

Hôm sau, tôi đi xe đạp đến chỗ hẹn. Lúc sau nàng đến. Vẫn thướt tha, kiêu kỳ như hôm qua. Hai đứa đưa nhau ra Tiểu khu xin làm Giấy Đăng ký kết hôn. Cũng may ngày lành, mọi việc suôn sẻ, chỉ việc về nhà chờ giấy gọi của uỷ ban. Khi ra ngoài, tôi bảo: Trâm cho địa chỉ, về nhà trước. Lúc nữa tôi đến giao tiền được không?

Ngần ngại một lúc, Trâm cho địa chỉ và về trước. Tôi vòng ra Lương Ngọc Quyến, lúc đó vẫn còn người Tàu, mua vài món ăn, bảo họ bọc lại và chai rượu Cognac (chắc bên giao tế hoặc khách sạn tuồn ra).

Nhà Trâm ở tầng 2 khu tập thể, khá rộng rãi, có 2 phòng và khu bếp,  vệ sinh riêng. Đây chắc là căn hộ dành cho cán bộ cấp khá cao. Trong nhà trang trí cũng giản dị nhưng tinh tế, đồ dùng toàn loại tốt, nhiều thứ là của Liên xô, Tiệp, Đức.... 

Trâm đã thay bộ đồ khác, áo cánh tím nhẹ cùng quần lụa. Trông như thế làm mềm mại, nữ tính hơn nhưng không át điệu quyễn rũ nhẹ nhàng.

Để Trâm không phải nấu nướng, lại nữa cũng là ăn mừng bước đầu chúng ta đã hoàn thành một phần công việc nên anh chuẩn bị chút thức ăn để mời em. Mong em chấp nhận.

Quan sát thấy ánh mắt Trâm giãn ra, hơi có tia vui. Tôi đặt mấy giỏ thức ăn và chai rượu lên bàn nước (hồi ấy còn lạc hậu lắm, không có túi nilong, nói chi đến hộp xốp; nhưng người Tàu họ có hộp tre đựng thức ăn đem về trông khéo lắm. Không tràn mà vẫn giữ được ấm, thơm của đồ ăn - có nhẽ bây giờ chỉ còn có bên Đài Loan thôi).

Trâm nhẹ giọng: Vâng. Rồi vào trong lấy ra bát đĩa cùng 2 cái cốc uống rượu pha lê nhỏ (quá ngạc nhiên) bày trên bàn.

Thời ấy, hút thuốc lá trong phòng dù có mặt người già, trẻ em, phụ nữ cũng không quá bị để ý và phản ứng (trừ trong rạp phim) nên 2 đứa vừa ăn, vừa uống rượu vừa hút thuốc thoải mái.

Rượu vào lời ra, nhưng mình và Trâm đều kiềm chế (dù sao cũng giữ chút ấn tượng lúc ban đầu), và những câu hỏi han về việc làm, sở thích.

Trâm không đi học dù đã tốt nghiệp cấp 3 (hệ 10 năm), làm chút chuyện hàng xách (bây giờ gọi là môi giới), buôn nhỏ hàng của các cốp (quan to) từ nước ngoài về. Có vẻ kiếm được, nhưng Trâm nói, nhà có 2 anh em; anh Trâm đã làm cán bộ một cơ quan lớn và đã có gia đình nên Trâm vẫn được bố mẹ chu cấp là chính, như cái nhà này là tiêu chuẩn của bố Trâm...

Mình nói về ý nguyện lên Hà Nội sinh sống, để lập danh và làm giàu, về công việc hiện tại...vân... vân...

Vậy mà 2 đứa cũng uống hết nửa chai 0,75l. Thấy đủ, mình xin phép ra về, nhờ Trâm dọn giúp.

Nửa tháng sau, tôi lại thu xếp lên Hà Nội theo điện nhắn của Trâm (trước đó tôi đã cho Trâm địa chỉ của tôi ở tỉnh). Lần này là Đăng ký kết hôn, cũng coi như là chính thức 2 đứa trở thành vợ chồng trước pháp luật. Giấy Chứng hôn nhận ngay tại uỷ ban tiểu khu với sự chứng kiến của Phó trưởng tiểu khu và chữ ký chứng thực của ông.

Hai đứa ra về với 2 tâm trạng khác nhau: Trâm thì trầm lắng suy tư. Đúng thôi, cô ấy đã thành vợ của người ta rồi, phức tạp đấy... Còn tôi thì trong lòng hân hoan vì đã bước 1 chân vào thủ đô, sắp làm công dân Hà Nội rồi. Tuy vui sướng, nhưng tôi vẫn cố kiềm chế không bộc lộ nhiều vẻ sung sướng của mình.

Tôi nói: Em về trước, anh đi ra ngoài một lúc rồi sẽ đến nhà em. Chúng ta phải làm chút gì đó mừng sự kiện này chứ.

Trâm ngập ngừng một lát rồi rụt rè Vâng.

Tôi lại ra Hàng Buồm sắm đồ ăn. Hôm nay, cửa hàng không còn loại rượu cognac mọi khi, chỉ có whisky scotch. Rượu này hơi nặng cho phụ nữ. Thôi đành mua vậy. Ra hàng hoa phố Đồng Xuân mua chục bông hồng. Vậy chắc là đủ.

Đến nhà Trâm, như lần trước, Trâm đã chuẩn bị bàn ăn, để sẵn đĩa bánh mỳ, đĩa bơ và đĩa thịt xông khói (ổn thật, đời sống các cụ cao nên con cháu hưởng lây). Nhìn thấy tôi cầm bó hoa, mắt Trâm sáng lên lấp lánh, vội vàng đón lấy rồi le te chạy vào buồng bếp. Tôi ở ngoài bày đồ ăn mua về, rồi thong thả hút điếu thuốc chờ.

 


10/07/2023

Truyện ngụ ngôn: Lạc đà và con ruồi



Có một con lạc đà phải trải qua trăm nghìn cay đắng khổ cực mới vượt qua được sa mạc cát rộng lớn.

Một con ruồi đậu trên lưng con lạc đà và cũng tới nơi mà không mất một chút sức lực nào.

Con ruồi hân hoan, vui vẻ cười nói: 

Lạc đà! Cảm ơn ngươi đã phải vất vả cõng ta tới đây, hy vọng sau này sẽ gặp lại!”

Nhưng mà con lạc đà lại lạnh lùng liếc nhìn con ruồi rồi nói: “Lúc ngươi ở trên lưng ta, ta vốn dĩ cũng không biết, cho nên khi ngươi đi cũng không cần phải chào hỏi. Bởi vì căn bản ngươi cũng đâu có trọng lượng gì, đừng tự đề cao mình quá, ngươi tưởng ngươi là ai?”

Một người có thể có tự tin, nhưng đừng tự cao tự đại.

Một người có thể phóng đãng một chút nhưng đừng kiêu căng, ngạo mạn.

Một người có thể sống rất thọ nhưng cũng không thể trường sinh bất tử.

Đừng cho mình là “quá quan trọng”, kỳ thực cũng là một loại tu dưỡng, một cảnh giới của cao thượng, một thái độ lạc quan và là một loại trưởng thành của tâm tính, hay còn là một loại tâm không màng danh, lợi!

Ngàn vạn lần đừng cho mình là “quá quan trọng” bởi vì trên thế giới này, ai cũng đều rất quan trọng. 

Nhưng mà, bất luận là thiếu đi một ai thì Trái Đất này cũng vẫn cứ chuyển động.