Chuyện của mình
Tôi là dân tỉnh lẻ, sống ở thị xã tỉnh lị bao đời
rồi. Nhà mình kinh doanh vàng và ngọc từ thuở chúa Trịnh - vua Lê cơ. Vì thế
mình được ăn học đàng hoàng dù hồi đó còn bao cấp, tư thương bị o ép lắm. Hết
cấp 3 (hệ 10 năm), bố mình tốn một khoản tiền to cho các ông cốp ở tỉnh
để mình được lên Hà Nội học đại học.
Chí mình đã quyết sẽ phải ở lại thủ đô lập
nghiệp, thành danh nên chịu khó chăm học. Tiền thì chả lo vì gia đình chu cấp
với lại hồi ấy sinh viên được bao cấp nên sống cũng ổn.
Tuy có điều kiện nhưng được nuôi dưỡng và giáo
dục của gia đình nên mình vẫn an ổn giữ vẻ khiêm tốn, không chi tiêu bừa bãi,
khoe khoang, nhưng với lũ con gái mình cũng chịu khó tìm hiểu và chịu chi đúng
mức. Ở lớp, ở khoa gái Hà Nội hơi ít mà có thì cũng giữ vẻ cứng nhắc và kiêu kỳ
nên cũng chưa nhắm được ai cả. Sốt ruột lắm vì muốn có hộ tịch ở Hà Nội thì
phải cưới được một cô vợ người thủ đô mới xong.
Tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng vẫn bị phân
công về tỉnh làm việc mà không như kỳ vọng được giữ lại Hà Nội công tác, nghiễm
nhiên trở thành dân Thủ đô.
Nhận công tác và yên lành làm việc. Do chí đã có
nên lương dù thấp nhưng có kinh nghiệm kinh doanh của gia đình nên mình cũng âm
thầm tích luỹ được khoản tiền vàng kha khá.
Hồi đại học quen và chơi thân với mấy anh bạn
người Hà Nội, trong đó có Hùng phố Lò Rèn. Nhanh nhẹn, tháo vát và tinh tường
lắm. Nhờ Hùng, mình mua được căn nhà độc lập, rộng rãi ngay gần bến tàu điện (do
chưa có hộ tịch nên mình cứ sang tên viết tay rồi để đấy tính sau - thật ra
cũng hơi liều). Chậm rãi sắm sửa, nên mình ở Hà Nội cũng có chỗ trú chân tử
tế.
Bước hai, tìm một cô gái chấp nhận cưới giả. Việc
này mình lại nhờ Hùng. Thời gian sau, Hùng gửi điện về báo đã tìm được người đồng ý
và hẹn ngày gặp mặt.
Mình xin phép nghỉ ở cơ quan 1 tuần để lên Hà Nội
thu xếp.
Điểm hẹn là sảnh ngoài Bưu điện Bờ hồ, khoang thứ
nhất bên phải, cô gái sẽ mặc áo cánh hồng.
Hôm đó là ngày giữa tuần, nắng đẹp. Dù có xe đạp
phơ giô (khoe tý) nhưng tôi đi tàu điện tới, nhảy xuống đoạn cây
gạo ven hồ. Đi bộ bên này đường ngó sang cửa chính Bưu điện.
Tôi rất lo sẽ gặp một cô gái xấu xí, ăn mặc nhếch
nhác... Nhìn sang điểm hẹn, tôi thấy một cô gái dáng cao dong dỏng nhưng lồi
lõm đủ cả. Cô gái mặc chiếc sơ mi màu hồng kết hợp cùng chiếc quần âu màu sáng
phối màu duyên dáng. Tóc phi rê, chải bồng, gương mặt xinh xắn; cùng làn da
trắng, sáng hồng, nghiêm trang và thản nhiên.
Tôi bước sang đường, đến gần cô ta và nói: Anh
là Sinh, bạn anh Hùng.
Cô ấy ngẩng nhìn, thoáng đánh giá rồi gật đầu
chào, giọng dịu nhẹ: Em là Trâm và đã được anh Hùng giới thiệu về anh.
Tôi nói: Ở đây nói chuyện không tiện, ta
ra Thuỷ Tạ ngồi, Trâm thấy sao?
Trâm nói: Thế
cũng được. Anh đi gì đến? Em đi xe đạp.
Tôi nói: Anh đi tàu điện, vậy anh đèo em
đi nhé?
- Vâng, xe em để dưới kia, đây là chìa
khoá.
Xe Trâm là Phượng Hoàng nữ, khá mới nên đi nhẹ.
Vừa đi mình vừa nghĩ: "Cô gái này xinh đẹp, trông là người đàng hoàng
và khá giả sao lại chấp nhận làm đám cưới giả với mình. Con gái lấy chống là
chuyện lớn, ảnh hưởng đến thanh danh cả đời. Ở đây có chuyện gì? Khó hiểu".
Tôi đèo Trâm ra Thuỷ tạ, chọn cái bàn nơi ban
công ngắm ra hồ. Hỏi nàng, cô chọn cà phê đá. Chậm rãi, chưa nói chuyện vội,
tôi lấy ra bao thuốc Dunhill (thường ở cơ quan tôi hút thuốc lá thường, chỉ
khi không có đồng nghiệp tôi mới dùng thuốc này vì cũng dễ kiếm và quen dùng),
cầm điếu thuốc châm lửa. Thấy nàng lấy trong giỏ mây ra bao thuốc Samit, rút 1
điếu cũng châm lửa, hít 1 hơi trông thành thục và điệu nghệ. Không bình luận,
tôi hỏi:
- Trâm đã biết nguyện vọng của anh rồi
chứ.
- Vâng, anh Hùng đã cho em biết những nét
chính và em đồng ý.
- Vậy, trước khi đi vào cụ thể, anh muốn
biết phải trả bao nhiêu tiền?
Cô ta nói số tiền. Tôi vờ làm ra vẻ kinh
ngạc: Ồ, số tiền đó quá lớn đấy Trâm ạ. Nhưng thật ra tôi có
thể trả gấp đôi hoặc hơn số tiền đó.
- Không, số tiền đó không lớn so với
thanh danh của em anh nhé. Tuỳ thôi, em không ép. Nếu chấp nhận, số tiền
này chia làm ba phần. Anh đưa em trước một phần. Làm đăng ký kết hôn xong anh
trả em phần thứ hai; sau khi có hộ tịch anh đưa phần còn lại. Còn khi nào ly dị
do em quyết định và sẽ báo trước cho anh, tất nhiên sẽ không ly dị ngay để anh
đỡ lo.
Rất rành mạch và lạnh lùng cùng làn khói thuốc lá
quẩn quanh. Ngừng một lát tôi nói:
- Anh chấp nhận.Vậy hôm nào ta gửi đơn đến
tiểu khu làm Giấy đăng ký kết hôn? Anh chỉ ở Hà Nội có mấy ngày thôi.
Trâm nói: Ngày mai đi anh, hẹn chỗ Bưu
điện và anh cầm luôn một phần tiền tới.
- Nhà em ở đâu? Có gần đây không?
- Nhà em ở khu tập thể X, cũng gần thôi.
Vậy anh ở đâu khi trên Hà Nội.
- Anh ở nhờ nhà người bạn bên phố Y. Mấy
ngày trên Hà Nội, chúng ta có gặp nhau nói chuyện không?
- Không, em không thích.
- Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng sắp
cưới, phải gần gũi làm quen tìm hiểu nhau chứ.
- Không được, em chưa sẵn sàng. Với lại
chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi, cần gì phải để ý chứ. Xong việc, chia tay
nhẹ gánh cho cả hai.
Ngồi ngắm cảnh, đốt hết 2 điếu thuốc, nói vu vơ
mấy câu rồi chúng tôi chia tay ở bến tàu điện.
Hôm sau, tôi đi xe đạp đến chỗ hẹn. Lúc sau nàng
đến. Vẫn thướt tha, kiêu kỳ như hôm qua. Hai đứa đưa nhau ra Tiểu khu xin làm
Giấy Đăng ký kết hôn. Cũng may ngày lành, mọi việc suôn sẻ, chỉ việc về nhà chờ
giấy gọi của uỷ ban. Khi ra ngoài, tôi bảo: Trâm cho địa chỉ, về nhà
trước. Lúc nữa tôi đến giao tiền được không?
Ngần ngại một lúc, Trâm cho địa chỉ và về trước.
Tôi vòng ra Lương Ngọc Quyến, lúc đó vẫn còn người Tàu, mua vài món ăn, bảo họ
bọc lại và chai rượu Cognac (chắc bên giao tế hoặc khách sạn tuồn ra).
Nhà Trâm ở tầng 2 khu tập thể, khá rộng rãi, có 2
phòng và khu bếp, vệ sinh riêng. Đây chắc là căn hộ dành cho cán bộ cấp
khá cao. Trong nhà trang trí cũng giản dị nhưng tinh tế, đồ dùng toàn loại tốt,
nhiều thứ là của Liên xô, Tiệp, Đức....
Trâm đã thay bộ đồ khác, áo cánh tím nhẹ cùng
quần lụa. Trông như thế làm mềm mại, nữ tính hơn nhưng không át điệu quyễn rũ
nhẹ nhàng.
- Để Trâm không phải nấu nướng, lại nữa
cũng là ăn mừng bước đầu chúng ta đã hoàn thành một phần công việc nên anh
chuẩn bị chút thức ăn để mời em. Mong em chấp nhận.
Quan sát thấy ánh mắt Trâm giãn ra, hơi có tia
vui. Tôi đặt mấy giỏ thức ăn và chai rượu lên bàn nước (hồi ấy còn lạc hậu
lắm, không có túi nilong, nói chi đến hộp xốp; nhưng người Tàu họ có hộp tre
đựng thức ăn đem về trông khéo lắm. Không tràn mà vẫn giữ được ấm, thơm của đồ
ăn - có nhẽ bây giờ chỉ còn có bên Đài Loan thôi).
Trâm nhẹ giọng: Vâng. Rồi vào
trong lấy ra bát đĩa cùng 2 cái cốc uống rượu pha lê nhỏ (quá ngạc nhiên) bày
trên bàn.
Thời ấy, hút thuốc lá trong phòng dù có mặt người
già, trẻ em, phụ nữ cũng không quá bị để ý và phản ứng (trừ trong rạp phim)
nên 2 đứa vừa ăn, vừa uống rượu vừa hút thuốc thoải mái.
Rượu vào lời ra, nhưng mình và Trâm đều kiềm chế
(dù sao cũng giữ chút ấn tượng lúc ban đầu), và những câu hỏi han về
việc làm, sở thích.
Trâm không đi học dù đã tốt nghiệp cấp 3 (hệ
10 năm), làm chút chuyện hàng xách (bây giờ gọi là môi giới), buôn
nhỏ hàng của các cốp (quan to) từ nước ngoài về. Có vẻ kiếm được, nhưng
Trâm nói, nhà có 2 anh em; anh Trâm đã làm cán bộ một cơ quan lớn và đã có gia
đình nên Trâm vẫn được bố mẹ chu cấp là chính, như cái nhà này là tiêu chuẩn
của bố Trâm...
Mình nói về ý nguyện lên Hà Nội sinh sống, để lập
danh và làm giàu, về công việc hiện tại...vân... vân...
Vậy mà 2 đứa cũng uống hết nửa chai 0,75l. Thấy
đủ, mình xin phép ra về, nhờ Trâm dọn giúp.
Nửa tháng sau, tôi lại thu xếp lên Hà Nội theo
điện nhắn của Trâm (trước đó tôi đã cho Trâm địa chỉ của tôi ở tỉnh).
Lần này là Đăng ký kết hôn, cũng coi như là chính thức 2 đứa trở thành vợ chồng
trước pháp luật. Giấy Chứng hôn nhận ngay tại uỷ ban tiểu khu với sự chứng kiến
của Phó trưởng tiểu khu và chữ ký chứng thực của ông.
Hai đứa ra về với 2 tâm trạng khác nhau: Trâm thì
trầm lắng suy tư. Đúng thôi, cô ấy đã thành vợ của người ta rồi, phức tạp
đấy... Còn tôi thì trong lòng hân hoan vì đã bước 1 chân vào thủ đô, sắp làm
công dân Hà Nội rồi. Tuy vui sướng, nhưng tôi vẫn cố kiềm chế không bộc lộ
nhiều vẻ sung sướng của mình.
Tôi nói: Em về trước, anh đi ra ngoài một
lúc rồi sẽ đến nhà em. Chúng ta phải làm chút gì đó mừng sự kiện này chứ.
Trâm ngập ngừng một lát rồi rụt rè Vâng.
Tôi lại ra Hàng Buồm sắm đồ ăn. Hôm nay, cửa hàng
không còn loại rượu cognac mọi khi, chỉ có whisky scotch. Rượu này hơi nặng cho
phụ nữ. Thôi đành mua vậy. Ra hàng hoa phố Đồng Xuân mua chục bông hồng. Vậy
chắc là đủ.
Đến nhà Trâm, như lần trước, Trâm đã chuẩn bị bàn ăn, để sẵn đĩa bánh mỳ, đĩa bơ và đĩa thịt xông khói (ổn thật, đời sống
các cụ cao nên con cháu hưởng lây). Nhìn thấy tôi cầm bó hoa, mắt Trâm sáng
lên lấp lánh, vội vàng đón lấy rồi le te chạy vào buồng bếp. Tôi ở ngoài bày đồ
ăn mua về, rồi thong thả hút điếu thuốc chờ.