Cô Dần là một thiếu nữ hãy còn trẻ, cứ nghe tên cô thì đủ biết
(cái lối đặt tên của cổ nhân ta nghĩ cũng thẳng thắn và thực thà mang cái tuổi
trong tên mình, không cần giấu giếm). Tuy vậy cô là một thiếu nữ đãm đang. Một
mình cô trông nom cái cửa hàng nước ở trước chợ Đông Xuân, bên cạnh bà cô bán
hàng xôi, và cũng như bà, cô bán hàng từ chín giờ tối, suốt đêm cho tới sáng.
Cửa
hàng của cô cũng không có gì: một vài miếng trầu, một vài phong thuốc lào, một
bao thuốc lá bán lẻ, vài cái bát uống nước, như cái bát uống nước ở tất cả các
hàng nước Việt Nam, đặt úp xuống mặt chõng. Nhưng hàng cô Dần có một chút đặt
biệc hơn: cô không bán nước vối hay nước chè tươi. Cô bán nước chè, tôi cũng
không biết chè mạn hay chè hột, chỉ biết là một thứ chè cũng dễ uống. Và có lẽ
bán cho người ở đất "văn minh", nên cô bán nước chè uống sôi, dù trời
rét hay trời nóng, mùa đông hay mùa hạ. Ấm chè bọc cái áo gai rất cẩn thận,
dựng bên một cái hỏa lò than cũng hồng, mang một ấm nước bao giờ cũng reo sôi.
Ai
uống nước đường thì có cốc thủy tinh, một xu một cốc. Cô múc vào cốc một thìa
đường, tuy đường đắt mà xem ra cô cũng múc nới tay lắm. Nghiêng bình chè rót
đầy cốc, vừa đưa lên cho khách với cái nhìn của đôi mắt nhỏ, lanh lẹ, hai con
người đen bóng loáng, như hai con mắt của một con vật non nào.
Ăn
cơm, uống rượu xong mà được một cốc nước chè được rất nóng thì ai chả thích.
Nên hàng cô Dần đông khách lắm, có khi cô trở tay bán không kịp. Kẻ đứng, người
ngồi xúm vòng quanh, nhưng ngồi xổm mà thôi, vì hàng nước ấy lại còn có cái đặc
biệt khác nữa là không có ghế ngồi. Những bác phu xe đặt nón, lần túi lấy một
điếu thuốc lào, vài thầy đội xếp uống chè từng ngụm nhỏ trên xe đạp gác ở hè
với vài khác hàng áo ngắn, còn trẻ tuổi, hay điểm thêm vào vị nước một vài câu
bông đùa nhè nhẹ đối với cô hàng. Thỉnh thoảng, một bác phu già, rụt rè thầm
khẽ bên tai cô hàng nước, hoặc trả tạm một vài xu ở món nợ còn lại, hoặc nằn nì
xin chịu nữa. Cô hàng díu đôi lông mày nhỏ lại một chút, nhưng cô dễ tính, rồi
cũng bắng lòng.
Một
hàng nước đắt hàng vì các thức quà bán đã đành, nhưng đôi khi cũng đắt khách vì
cả cô hàng. Cô hàng nước Việt Nam dù ở dưới bóng đa, bên ruộng lúa, hay ở dưới
mái hiên của đường phố, ở đâu cũng vậy, miệng cười tươi của cô hàng là dây liên
lạc khắp cả mọi người. Cô hàng nước Việt Nam, từ xưa đến nay đã chiếm một địa
vị quan hệ trong lịch sử, và trong văn chương: đã có nhiều tiểu thuyết bắt đầu ở
một hàng nước và kết cục cũng ở đấy.
Ồ,
nhưng mà chúng ta hãy trở lại cô hàng nước của ba mươi sáu phố phường. Cô nhũn
nhặc lắm: cô mặc cái áo tứ thân nâu cũ, giản dị và đảm đang như các cô gái Việt
Nam. Trong mấy ngày Tết, người ta mới thấy cô khoác cái áo mới hơn một chút,
vấn vành khăn tròn trặn và chặt chẽ hơn. Và dưới mái tóc đen, lúc đó mới lấp
lánh mặt đá của đôi bông hoa vàng, bà cụ đánh cho cô năm vàng còn rẻ, làm cái
vốn riêng, chắc thế.
Cô
không đẹp, chỉ xinh thôi. Và tính cô, cũng như tuổi cô, còn trẻ con lắm. Thấy
khách hàng nói một câu bông đùa, cô đã tưởng người đó chòng ghẹo mình, díu đôi
lông mày lại, và ngoe nguẩy cái nhìn. Khách trông thấy chỉ cười. Nhưng cô cũng
không giận ai lâu: chỉ một lát cô lại vui tính ngay.
Một
hai năm nữa, lớn lên đi lấy chồng, ai là người thay cô trông nom ngôi hàng nước
của "Hà Nội là động tiên sa"? Cô bé em cô, hẳn vậy, sẽ ngồi bán hàng
thay chị, lại que diêm, điếu thuốc, miếng trầu, để kéo dài mãi mãi cái phong vi
bình dân và mộc mạc của các cô hàng nước cùng với các cô hàng xén kĩu kịt đi
chợ Đông, chợ Đoài, là cái tinh hoa thuần túy Việt Nam từ xửa xưa đến giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét