Tuấn Long
Không nghĩ, đôi trẻ kia có ý đợi mình. Thấy
mình ra xe, họ tiến tới xủng xoảng với mình, nhìn thái độ và ánh mắt như nói
muốn cùng mình đồng hành. Mình bèn dùng tiếng phổ biến của người Thái – Tày -
Choang: Ná đẩy a, mí mì á… và pây khoai
nhé… ra ý mình quen độc hành.
Bà chủ che miệng, gập người cười, ánh mắt lấp
lánh tựa chị hai Quan họ hát bài Người ơi
người ở đừng về vậy. (chém gió tý)
Với vẻ thất vọng, nhưng họ cũng nổ máy xe,
ngồi đợi mình xuất phát. Tùy thôi – đường ai nấy đi mà.
Trời vẫn nắng chói chang, nóng rát như là mặt
trời gần sát đầu thì phải. Trước mặt, đường nhựa sáng như gương, hắt lên lấp
lánh. Quen rồi, với lại đeo kính râm chuyên dụng cho phượt nên không ảnh hưởng
lắm. Mình tạm duy trì tốc độ 40km/h cho an toàn, dù đường ở đây vắng.
Nói nhỏ với các bạn, đây là một trong những
trục đường buôn lậu trọng điểm, vận chuyển thuốc phiện và các loại ma túy từ bên Ai Lao sang, nên không hề đơn
giản. Công an thường xuyên tuần tra và họ dùng súng AK nhé. Nếu bị nghi ngờ,
không tuân theo yêu cầu dừng lại, họ sẽ bắn chỉ thiên đó; lúc sau thôi, từ 2 đầu đường sẽ có đủ loại phương tiện và người lao đến…Còn lũ buôn hàng cấm
thì cũng chả thiếu gì hàng nóng như lựu đạn và súng các loại. Nếu không may gặp
phải cả hai phía đấu súng thì phiền hà không nhỏ đâu, vì là đạn thật đó (mình gặp một lần trên đường 6 - mạn Sơn La, may có kinh
nghiệm nên vưỡn tồn tại).
Thấy tốc độ mình thấp, 2 đứa trẻ kia vọt qua,
nhưng cũng không nhiều. Đi độ 30 phút thì đường bắt đầu vào đoạn nguy hiểm,
nhiều dốc – đèo quanh co. Một bên là núi cao, dốc đứng. Một bên là vực với độ
sâu vài chục mét là ít; vì có đoạn, mình ngó xuống thấy bóng người ngắn như bao
thuốc lá (vậy phải khoảng 100m).
Nhưng vì mình trực chỉ đường theo hướng Bắc,
nên có khi gặp dãy núi, ánh mặt trời bị núi che thành ra đường râm mát. Thích
lắm, do khuất bóng nên cảnh hiện ra hùng vĩ. Khí trời thoáng đãng, tinh khiết, trong lành vô cùng (hãy Đi và Thấy). Ruộng bậc thang, rừng cây,
rồi suối, núi và những bản làng nhỏ bé… xuất hiện như cảnh tiên vậy. Phải dừng
lại chụp thôi để ghi lại những khoảng khắc không hề dễ gặp trong đời. Thân quen
nhưng vẫn lạ lẫm vô cùng.
Đi Phượt bụi một mình mới cảm thụ được những
khoảng khắc như vậy. Đi theo nhóm, bị gò bó và ồn ào, những lời bình phẩm nhạt nhẽo; sao thấy được tiếng gió,
tiếng rừng núi, tiếng chim vang lừng phía xa hoặc chí chóe gần bên… Ta nghe
được, hòa vào cùng thiên nhiên mà tâm trạng ta cũng thư thái, buông xả vậy.
Đồng điệu cùng tự nhiên không dễ có được à.
Chợt thấy phía trước 2 thanh niên dừng lại,
tay chỉ chỏ về phía vạt rừng cây ven đường vẻ hứng thú. Mình dừng lại cách họ
khoảng hai chục mét, ngó nghiêng theo. Đằng nào cũng phải dừng lại uống nước, trời nóng quá - bà chủ lúc nãy treo vào xe chai nước chè 1,5l, bảo: Để anh đi đường uống cho nhớ vị nhà em !!! (lại chém)
Có một gia đình sóc 4 con đang đùa nghịch trên
cây vẻ hứng thú. Nhìn kỹ, có lẽ một mẹ và 3 con sóc con. Chúng hồn nhiên chạy
nhảy vui thú, vun vút trên mấy cành cây pơ mu cánh đường khoảng chục mét, không
để ý đến người đang đứng gần đấy. Dạn thật, mà vui mắt.
Hai thanh niên xuống xe, lấy máy ảnh chụp với
vẻ thích thú.
Mình định nổ xe máy đi tiếp thì chợt thấy
thằng con trai cúi người, nhặt hòn đá ven đường, miệng xì xồ với đứa con gái.
Đứa con gái níu tay thằng con trai vẻ không đồng ý. Thằng đàn ông cười toe
toét, giằng tay ra, rồi lại xi xồ vẻ trấn an. Thấy đứa con gái không phản ứng,
thằng đàn đông quay người về phía lũ sóc. Vung tay mạnh mẽ một cách tương đối
có nghề.
Hòn đá vung thẳng ra như viên đạn. Nhưng
dù sao với khoảng cách 10m cũng đã chả còn bao nhiêu lực, dù vậy cũng đủ mạnh mẽ
đập vào đầu chú sóc con nhỏ bé.
Con sóc nhỏ văng nghiêng, tóe máu, rơi
xuống tảng đá vàng dưới gốc cây. Nảy lên rồi mới rơi xuống lần nữa. Nằm im,
không thấy biểu hiện động đậy nào.
Sóc mẹ lao xuống, rụi đầu vào đứa con. Nó như cố lăn cho chú sóc con ngồi dậy, nhưng không được. Sóc con mềm oặt, lăn theo đầu rũi của mẹ.
Nó đã chết vì hòn đá to đập mạnh vào cái đầu nhỏ tý như trứng chim cút.
Thằng con trai trợn mắt, há mồm to vẻ như ngạc nhiên, như đắc
ý lại như vô tội. Lúc sau, hai đứa nhìn về phía mình với vẻ mặt phân bua: Đây chỉ là tai nạn. Chắc chúng nghĩ: Chỉ là con vật nhỏ bé, vô tích sự…
Tuấn Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét