Nhặt trên net
Có một Cụ Ông và một Cụ Bà đang sống ở Viện Dưỡng Lão. Chiều
chiều họ đều ra ghế đá ngồi, mắt nhìn về hướng con cháu đang ở nhà, suy nghĩ gì
đó mà chẳng ai hay...
Một hôm, Cụ Ông lấy hết can đảm hỏi Cụ Bà:
- Tại sao Bà lại vào đây, con cháu chúng ở đâu ?
Cụ Bà chỉ biết ngậm ngùi trả lời:
- Tôi có thằng con trai học và làm ở thành phố. Tôi sống ở
quê cách đây cũng không xa. Trước đây vài lần nó có về thăm, rồi lúc sau này nó
nói bận việc không về thăm nữa, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm. Rồi một hôm
nó về đưa tôi lên thành phố, nó nói thôi mẹ lên ở với con cho vui, có mẹ có con
cũng tốt hơn. Nghe lời con, tôi thu xếp bán hết gia tài lên ở với con. Mới đầu
tôi lo cơm nước nó còn ăn, sau này đợi hoài nó không về ăn. Một hôm nó nói với
tôi: Con chở Mẹ đi dòng dòng thành phố nhìn cho đỡ buồn và nó chở Tôi vào đây đấy...
Cụ Bà hỏi Cụ Ông:
- Thế còn ông, sao ông vào đây?
Ông cũng suy tư rồi trả lời:
- Chẳng có gì lớn! Tôi dắt đứa cháu đi chơi, thấy sạp báo bên
đường, tôi bảo cháu, con đứng đây để ông mua tờ báo, nhưng chẳng may thằng bé
chạy nhảy té bị trầy chân chảy máu... Về nhà, xót con, hai vợ chồng nó chửi tôi
đủ điều, đứa con dâu nói: Ở nhà chỉ biết ăn; có mỗi đứa cháu coi sóc cũng không
xong. Tôi nghe buồn quá thu xếp tự vào đây đó...
Qua lời tâm sự của cụ ông, cụ bà, có thể rút ra được 2 bài
học kinh nghiệm dành cho người cao tuổi:
1. Không bán nhà để ở với con.
2. Không chăm sóc cháu thay con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét