Tuấn Long
(Ngó nhiều xung quanh, tạo hứng tập làm văn)
(Đã chỉnh sửa lại)
Người đàn bà trả tiền taxi, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên và lời can ngăn của người tài xế, hăm hở bước vào con ngõ nhỏ. Ngõ sâu hun hút, quanh co, lổn nhổn gạch đá, chìm trong bóng tối. Đây là vùng ngoại ô nghèo khó, nơi những căn nhà lụp xụp chen chúc, thở ra thứ mùi hôi hám lẫn lộn của rác rưởi, nước cống và sự tàn tạ.
Bước chân người đàn bà nhanh nhẹn, gương mặt sáng bừng, ánh mắt long lanh niềm vui. Chắc anh ấy đang đợi mình, cô nghĩ, nếu không, sao lại cho địa chỉ này? Mười năm xa cách, ký ức về anh – người đàn ông lém lỉnh, dạt dào sức sống của mối tình đầu – vẫn cháy bỏng trong cô. Hôm nay, chồng cô bận liên hoan ở cơ quan, chẳng để ý cô đi đâu. Cơ hội tuyệt vời để gặp lại anh.
Ráng chiều nhá nhem, ngõ nghèo không đèn, chỉ có ánh sáng vàng yếu ớt hắt ra từ những căn nhà ven lối. Giờ cơm chiều, ngõ vắng tanh, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, ánh mắt tò mò pha chút bất thiện ngó người đàn bà sang trọng, thơm nức. Mùi hôi thối bốc lên ngột ngạt, lúc thoảng lúc đậm. Một con chuột to đùng lấm lét chạy ngang, đuôi quét vèo qua đống rác.
Chả sao cả, cô tự nhủ. Được gặp anh là hạnh phúc rồi. Có dịp, cô sẽ mua cho anh căn nhà tử tế hơn, ở nơi không phải chịu cảnh này. Càng vào sâu, ngõ càng hẹp, xe máy lách qua cũng khó. Qua khúc ngoặt, căn nhà cấp bốn lụp xụp hiện ra, đúng như anh tả: cánh cửa đen xỉn, tường loang lổ.
Bước chân rộn ràng bỗng khựng lại. Tiếng anh vọng ra, to và thản nhiên:
– Cơm thôi! Hôm nay có món ngon, có bia. Con bồ cũ vừa đưa tiền trả nợ, còn dư khối đây.
Tiếng một người phụ nữ đáp lại, giọng khô khốc:
– Thế chiều mua lô chưa? Bao nhiêu điểm?
– Mải thanh toán, xin xỏ, chưa kịp mua. Mai đánh vài con cao điểm, nhà mình lại có cơ hội ra phố.
Dưới ánh đèn vàng vọt, người đàn bà thấy anh ngồi trên chiếu, cạnh một người phụ nữ và hai thằng thiếu niên. Anh tàn tạ, khác xa hình ảnh chàng trai lanh lợi mười năm trước. Gần đây, gặp ban ngày, anh hom hem nhưng vẫn giữ giọng ngọt ngào, chua chát như xưa. Giờ, dưới ánh đèn mờ, anh trông thảm hại: tóc lòa xòa, áo nhàu nhĩ, đôi mắt trũng sâu. Cờ bạc đã vắt kiệt anh, từ con nhà khá giả, bố làm quan to, mẹ công chức nhà nước, giờ ra nông nỗi này.
Cô thương anh, dù biết anh sai. Mối tình đầu cuồng nhiệt, những lúc bên anh đầy bản năng, vẫn in sâu trong tim. Qua bạn bè, cô tìm lại được anh. Anh kể lể, nhờ vả, giục giã. Nếu không trả nợ, anh phải trốn xa. Cô chạy vạy khắp nơi, rút sạch tiền ngân hàng, vay nóng online, bán cả chiếc SH (bảo chồng là mất cắp – mai mua xe mới là xong). Tất cả để giúp anh.
Cô đứng trước cửa, tim đập thình thịch. Dù thất vọng vì người phụ nữ và hai đứa nhóc, cô vẫn hớn hở: “Chào anh.”
Người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt thô lố liếc ra, không chút ngạc nhiên:
– Thúy à? Ngại quá, nhà đang ăn cơm. Hẹn khi khác nhé. Anh sẽ gọi.
Người phụ nữ trong nhà ngó ra, mắt vằn đỏ, gào lên:
– Cút đi, đồ lẳng lơ!
Hai thằng thiếu niên nhìn cái túi và chiếc điện thoại trên tay cô, ánh mắt thèm thuồng, trâng tráo. Người đàn ông lừ mắt, rồi nói:
– Về đi.
Cô hụt hẫng, chân loạng choạng như muốn khuỵu. Nhìn anh, cô muốn trách móc, muốn hờn dỗi, nhưng chỉ lặng lẽ quay người. Tiếng bình phẩm thô tục từ trong nhà đuổi theo. Ngõ tối om, tiếng lao xao từ những căn nhà ven đường vang lên, ấm áp cảnh cơm chiều gia đình. Mọi ngày, giờ này, cô đã tắm xong, quây quần bên chồng con.
Càng đi, ngõ càng mấp mô. Nỗi sợ trỗi dậy. Chuột vẫn chạy ngang, ngang nhiên, thách thức. Cô bước nhanh, vội vã, vài lần vấp, may không ngã. Đằng xa, ánh đèn phố hắt vào. Cô chống tay vào bức tường bẩn, thở hổn hển, nước mắt mặn chát. Cô tự an ủi: “Anh ấy không bạc thế đâu. Chắc sợ vợ nên vậy. Lần sau phải răn anh một trận. Dạng vợ ấy, sao sánh được với mình?”
Sao cô không ghét anh, dù anh lừa dối, bội bạc? Vì cô yêu anh, yêu đến mù quáng. Chồng cô, gia đình cô, chỉ là sự tồn tại. Bên anh, cô mới được sống thật, buông thả bản năng. Cô nghĩ, chỉ mong anh tiếp tục nợ nần, để phải dựa vào cô. Với quen biết, với chồng cô, tiền không thiếu. Mai, chắc anh sẽ gọi.
Ra khỏi ngõ, ánh đèn đường chói lóa. Cô vuốt mồ hôi, thở phào, lòng lại vững tin. Phố xá lung linh, dòng người ồn ã, xen lẫn bao kẻ phũ phàng.
Giời thương kẻ bất lương.
![]() |
Tuấn Long (30/10/2022)
Truyện này tạm được
Trả lờiXóa