Dành tặng những người dân phố Hàm Long
Nhà mình ở phố
Hàm Long nhiều đời rồi, bên số lẻ - nhà vợ bên số chẵn, đối diện nhau vì số nhà
liền kề. Từ nhỏ, mình đã tự hào về con phố chả to, nhưng cũng không hề nhỏ này
vì nhiều lẽ: phố có chùa to, nhà thờ lớn, lại có di tích của ĐCS, có những 2
ngôi trường phổ thông, ẩn chứa nhiều giá trị lịch sử; thứ nữa con người phố
mình hiền lành đến dễ sợ luôn vì có công chức, có giáo viên, luật sư, nghệ sĩ, nhạc sĩ, nhà văn tên tuổi nhưng lại
có cả gián điệp cho Mỹ, Tưởng... (ngay gần cạnh
nhà mình có 1 ông gián điệp Tưởng, 1 ông tình báo ngoại giao, 2 liệt sĩ (?) tình
báo trong Nam thời Nguỵ, …), kẻ giết người, lừa đảo…
Nhớ nhất, phố xưa có hàng cây cơm nguội khẳng khiu và già cỗi (mà đặc biệt nhất là đến mùa thu, tán lá lại ngả sang màu vàng). Sau năm 90 thế kỷ trước không rõ lý do mà bị biến mất.
Phố Hàm Long
dài đâu có gần 600m, nối từ ngã năm Lò Đúc đến đầu dốc Bà Triệu; trườn cắt qua phố Ngô Quyền - Ngô Thời Nhậm, Hàng Bài - Phố Huế. Con phố trước
đây thuộc địa phận thôn Hàm Châu, tổng Hậu Nghiêm, sau đổi thành thôn Hàm
Khánh, tổng Thanh Nhàn, huyện Thọ Xương. Thời đầu, Pháp đánh thành Hà Nội, phố Hàm Long nằm trong khu nhượng địa mà nhà Nguyễn đưa cho Pháp quản lý.
Thời Pháp thuộc,
phố Hàm Long có tên là Dourdart de Lagrée (nhà thám hiểm, côn trùng học người Pháp).Tên
phố Hàm Long ngày nay vốn bắt nguồn từ tên ngôi chùa cổ trong ngõ số nhà 18 phố
Hàm Long.
Chùa Hàm Long
tương truyền có từ thời Lý, là một ngôi chùa cổ nổi tiếng của vùng đất Thăng
Long xưa. Niên đại xuất hiện của chùa chỉ đứng sau chùa Khai Quốc (nay gọi là chùa Trấn Quốc) được xây dựng
từ thời Lý Nam Đế.
Chùa Hàm Long
ban đầu là ngôi đền thờ Long Thần (vốn
tên là Ngô Long, sống dưới thời Hùng Vương thứ 18). Theo truyền thuyết thần
Ngô Long là vị phụ đạo chính quốc thời Hùng Duệ Vương, có công dẹp giặc Hồ Lư ở
Châu Hoan. Ngô Long từng sống ở quán Long Đầu.
Sau khi ông mất,
dân trong vùng sửa quán Long Đầu thành đền Hội Khánh để thờ phụng. Khi vua Lý
Thái Tổ dời đô về Thăng Long đã chính thức phong cho Ngô Long danh hiệu Long thần,
nhìn thế đất đền Hội Khánh tựa như rồng ngậm ngọc (Hàm Châu Long) nên vua
cho đổi đền thành chùa Hàm Long.
Từ đó trở đi,
chùa Hàm Long tuy là chùa thờ Phật nhưng cũng thờ cả vị Long Thần có nhiệm vụ bảo
vệ chùa, hộ trì Phật pháp. Chùa cũng nổi tiếng linh ứng qua nhiều sự tích của
thần Ngô Long trong việc âm phù vua Trần Nhân Tông dẹp giặc Mông Nguyên, giúp
Lê Lợi đánh đuổi quân Minh.
Đến cuối thế
kỷ XVII, chùa bị hư hỏng nhiều. Nhờ bà Thái phi Trương Ngọc Chử, mẹ của chúa Trịnh
Cương cùng một số người trong dòng tộc chúa Trịnh xuất tiền tu sửa, sau hơn chục
năm trời trùng tu, chùa Hàm Long được mở rộng quy mô và tăng thêm phần tráng lệ.
Chúa Trịnh lại đắp con đường từ phủ chúa mạn Hoàng thành dẫn về chùa để tiện đến
cúng bái.
Trong giai đoạn
toàn quốc kháng chiến, do bom đạn của quân đội thực dân, chùa Hàm Long bị tàn
phá nặng nề, chỉ có lại hai tấm bia đá dựng năm 1714, hai giếng ngọc và hai
ngôi tháp cổ.
Sau này, chùa
đã được các tín đồ Phật tử góp công xây dựng hai dãy nhà hai tầng để vừa thờ Phật,
vừa giảng pháp cho tăng ni tử.
Hai tấm bia
đá cổ mang tên “Hàm Long tự bi ký” dựng năm 1714 do tả đô đốc, Ứng Quận Công Đặng
Đình Tướng và tiến sĩ Nguyễn Quý Đức biên soạn đã được Viện Viễn Đông bác cổ xếp
hạng, coi là những di vật cổ vô giá.
Không chỉ có
chùa, tại số 21 phố Hàm Long còn có một nhà thờ nổi tiếng, đó là nhà thờ của
giáo xứ Hàm Long, nơi diễn ra các sinh hoạt tín ngưỡng của giáo dân Hà Nội. Nhà
thờ Hàm Long là công trình do kiến trúc sư người Việt, Doctor Thân (quê ở Hạ Hồi,
Thường Tín, Hà Nội) du học ở Pháp thiết kế.
Nhà thờ được
hoàn thành vào tháng 12/1934, cao 17m, đặc biệt trong xây dựng đã sử dụng nhiều
chất liệu dân gian như:rơm hồ vôi, nứa, giấy bản để tạo các vòm cuốn, gây hiệu
quả phản âm khi hành lễ mà không cần đến những thiết bị âm thanh hiện đại, trên
các cột và bàn thờ được trang trí bằng các họa tiết dây thừng như kiểu dây áo
dòng Fanxico. Nhà thờ Hàm Long được coi là một trong những nhà thờ đẹp nhất của
Hà Nội.
Ngay đầu phố
Hàm Long, có một ngôi nhà một tầng, mái lợp ngói ta, gắn biển số 5D đã được
công nhận là Di tích lịch sử văn hóa từ năm 1964.
Giữa phố Hàm
Long có một ngôi trường cấp II mang lịch sử lâu đời, đó là trường trung học cơ sở Ngô Sĩ
Liên, được xây từ cuối thế kỷ XIX. Trước đây trường có tên gọi là trường
Hậu Bổ, vốn là nơi dạy chữ Pháp và pháp chế cho các cử nhân, tú tài hán học chuẩn
bị được bổ đi làm quan.
Sau năm 1915,
bỏ thi chữ Hán, trường giải thể, chuyển thành trường tiểu học song được lấy làm
nơi thực tập cho các giáo sinh sư phạm nên gọi là trường Quy Thức. Trong giai
đoạn Pháp thuộc, trường trở thành trường tiểu học bình thường và mang tên gọi của
phố là trường Doudart de Lagrée.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét