Có một
chủ thuyền quyết định thay chiếc áo mới cho con thuyền của mình, nên gọi một
người thợ sơn tới và nhờ người này sơn chiếc thuyền đẹp nhất có thể cho ông.
Như thỏa
thuận của họ, hôm sau, người thợ sơn mang chổi và sơn đến, cẩn thận xem xét rồi
sơn con thuyền theo đúng màu yêu cầu của chủ thuyền.
Tuy
nhiên, trong khi sơn con thuyền ấy, người thợ phát hiện ra rằng ở thân thuyền
có một lỗ thủng rất bé, phải tinh mắt lắm mới có thể nhận ra.
Tiện
tay, anh ta tìm vật liệu trám lại lỗ thủng ấy. Sau khi sơn xong toàn bộ con
thuyền, người thợ nhận tiền công rồi rời đi, cũng không nhắc gì đến chuyện mình
vừa sửa chữa thêm cho con thuyền. Anh ta trộm nghĩ rằng, việc bé như vậy, giúp
được người ta thì giúp thôi, không cần phải nói tới làm gì.
Tưởng rằng
mọi việc đã kết thúc ở đây. Thế nhưng hóa ra không phải.
Hôm
sau, chủ thuyền tìm đến tận nhà người thợ sơn, tận tay mang theo cả tiền bạc và
mấy món quà quý giá .
Người
thợ sơn vô cùng ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra nên khi sau khi mời chủ
thuyền vào nhà, đợi ông ta uống xong chén trà đã không kìm được mà hỏi chuyện
ngay: "Hôm qua ông đã trả tiền công
đầy đủ cho tôi rồi mà. Sao hôm nay ông lại tìm đến đây để làm gì vậy?".
Chủ
thuyền đặt chén trà xuống bàn, vừa cười vừa nói: "Đó là tiền công cho việc sơn thuyền, còn hôm nay, tôi mang theo quà quý
đến đây tặng anh là để cảm ơn anh đã trám lại cái lỗ thủng trên thuyền của tôi".
Hiểu ra
được lý do, người thợ sơn vội xua tay: "Đó chỉ là chuyện vặt thôi. Tôi thấy có lỗ thủng nhỏ nên tiện tay lấy vật
liệu trám nó lại thôi mà, không cần ông phải cất công đến tận đây, còn mang cả
tiền và quà nhiều như thế, thật khiến tôi khó nghĩ quá."
Chủ
thuyền xua xua tay, giọng bỗng trầm xuống: "Anh bạn, anh chưa hiểu tôi nói gì đâu. Để tôi kể cho anh nghe chuyện
này.
Khi tôi
nhờ anh sơn cho tôi con thuyền, do quá bận rộn nên tôi chỉ nhớ đến việc sơn
thuyền mà quên không nói cho anh biết là con thuyền đã bị thủng một lỗ bé xíu.
Thế nhưng, sau khi anh sơn xong và nước sơn đã khô, bọn trẻ nhà tôi thấy con
thuyền mới đẹp quá nên phấn khích, rủ nhau đi câu cá mà không nói gì với tôi hết.
Khi đó
tôi không ở nhà nên không hề biết sự việc này lại xảy ra.
Sau khi
về nhà, được người nhà thông báo các con đã đi câu cá bằng chiếc thuyền ấy, tôi
đã nhớ ra cái lỗ thủng bé xíu mà tôi quên mất không nhờ anh sửa lại hộ. Tôi
phát điên lên vì sợ hãi, vội chạy ra con sông gần đó để cứu chúng, thì thấy
chúng vẫn đang bình an vô sự, cảm thấy trong tim gánh nặng đã được trút bỏ, hạnh
phúc muốn trào nước mắt.
Tôi đến
kiểm tra con thuyền, mới thấy rằng cái lỗ thủng đó đã được anh trám lại một
cách cẩn thận, dù rằng tôi chẳng hề nhờ anh làm chuyện đó.
Anh đã
thấy mình làm được điều tuyệt vời gì rồi chứ? Không chỉ cứu sống các con của
tôi, anh thực ra còn cứu được cả tôi qua cơn đại nạn. Thử hỏi, nếu các con tôi
chẳng may có mệnh hệ gì từ sai sót của tôi, liệu tôi có thể sống tiếp được hay
không? Hay tôi sẽ chết dần chết mòn bởi sự giày vò ấy?
Chính
vì thế, mấy thứ quà tặng này chẳng là gì so với việc anh đã cứu cả nhà tôi qua
đại nạn. Mong anh hãy nhận chúng để tôi vui lòng".
Lời bàn: Có nhiều người đi làm nhưng vẫn có tư duy, rằng
họ sẽ chỉ làm những việc mà mình được trả công, còn ngoài ra, những việc khác họ
sẽ không quan tâm, không lo chuyện bao đồng, vì sẽ chỉ khiến họ mất thời gian
vô ích.
Nếu bạn
cũng nghĩ như vậy, có lẽ bạn không sai, và cũng không ai có thể trách được bạn,
nhưng khi đó, bạn cũng sẽ tước đi của mình cơ hội để giúp đỡ người khác, thậm
chí giúp cho họ tránh khỏi những khó khăn, tai ương mà họ có thể sẽ gặp phải bởi
sự vô tâm của bạn.
Ngoài
ra, trên đời này chẳng ông chủ nào là không coi trọng những người làm việc vừa
chăm chỉ, hiệu quả lại có trách nhiệm. Họ chính là những nhân tài không bao giờ
lo thiếu việc, cũng không bao giờ lo nghèo khó, sớm muộn cũng sẽ đạt được thành
công và có một cuộc sống sung túc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét