Ví
dụ thứ Nhất trong kinh Bách dụ - Lời Phật dạy.
Thuở xưa có một người
dự định tháng sau đãi khách, cần có số nhiều sữa bò, do đó phải dự trù trước đến
lúc ấy mới khỏi thiếu hụt.
Người kia tự nghĩ:
– Mỗi ngày mình nặn sữa
để dành, cần phải có cái thùng cây rất lớn; xét kỹ ra sữa để trong thùng cây
lâu ngày đễ hư hoại, chi bằng để trong vú bò, đến ngày đãi khách hãy nặn ra một
thể, đã ít tốn công lại được sữa mới, chẳng phải đó là phương pháp tuyệt ư?
Thế rồi chàng dắt bò mẹ
nhốt riêng, bò nghé nhốt riêng chổ khác, và không nặn sửa mỗi ngày.
Qua tháng sau đến ngày
đải khách, chàng dắt bò mẹ ra nặn lấy sữa tươi đãi khách, nhưng dùng hết sức
nặn mà một giọt cũng không có, làm cho khách dự tiệc không thể nín cười.
** Chuyện này tỷ dụ:
Người muốn làm hành bố thí mà đợi đến khi nhiều tiền mới làm việc cứu giúp kẽ
khốn cùng.
Nghĩ thế rất lầm. Chúng
ta phải nên tranh thủ thời gian kịp thời làm hạnh bố thí, chẳng vậy thì cùng
với người ngu để dành sữa trong vú bò không khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét