Ví dụ thứ Nhất trong kinh Bách dụ - Lời Phật dạy.
Thuở
xưa có một người ngu đến nhà bạn thăm, chủ nhà mời ở lại dùng bữa cơm đạm bạc. Chàng chê canh lạt
không ngon.
Chàng
tự nghĩ:
-
Canh ngon là nhờ muối thêm vào, dùng ít còn vậy, nếu dùng nhiều chắc chắn ngon đặc biệt.
Thế
rồi, chàng xin chủ nhà một chén muối bỏ trong miệng nuốt hết! Vì chất muối mặn kinh hồn, chàng cảm thấy gần như sắp
chết, bèn vội vàng móc
họng cho mữa muối ra.
**
Chuyện nầy tỷ dụ: Phàm người tu
hành phải tiết
chế sự ăn uống cho vừa phải, biết đủ muốn vừa,
thì đối với thân thể và
sự tu hành đều
có ích lợi.
Nhưng
có bọn ngoại đạo sai lạc tuyên truyền, uốn
cong thành ngay quá mức,
để xướng lên thuyết không cần ăn
uống, nhận cho là phương
pháp có thể đắc
đạo. Do dậy có người đoạn
thực bẩy ngày, mười lăm ngày, kết quả là ảnh hưởng đến thân thể đói khát mà chết, và đối
với công hạnh không
có một điểm lợi ích;
đó chỉ là hành động sai lầm.
Người hành pháp như thế cùng người
ăn muối kia đều là cử động ngu xuẩn đáng chê cười cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét