Ví dụ thứ Tư trong kinh Bách dụ - Lời Phật dạy.
Thuở xưa có anh chàng cưới người vợ rất đẹp, nhưng tánh tình không được đứng đắn, chàng thương yêu vợ vô cùng; nhưng trái lại nàng chẳng yêu chàng, vì thế mà nàng có tình nhân khác, thường có ý muốn bỏ chồng để kết duyên với người nàng thích.
Thừa
dịp chồng đi vắng, nàng tìm một bà già rồi kín đáo dặn rằng:
–
Sau khi tôi đi khỏi nhà, xin bà tìm thay một cô gái khác để vào đây, chông tôi
có trở về, bà cho chàng biết là tôi đã chết.
Ba
già đã làm y như lời nàng dặn.
Khi
trở về nhà, người chồng nghe thấy tin thật rất buồn rầu, đau đớn, kề bên thi
hài khóc lóc rất lâu, rồi mới đem thi hài người con gái ấy hỏa táng, đem tro
xương đựng trong cái đẩy, ngày đêm mang theo mình để kỹ niệm mảnh tình quá khứ.
Còn
vợ chàng lúc ấy đã kết duyên cầm sắt với tình nhân.
Nhưng
trải qua nhiều ngày, biết được tình nhân đã nhàm chán, phụ rẫy nàng, lòng nàng
lại tưởng nhớ đến người chồng cũ, bèn vội vã trở về thưa với chàng rằng:
–
Tôi là vợ chàng, nay đã trỡ về.
Người
chồng bảo:
–
Vợ tôi chết đã lâu! Cô là ai đến đây nói dối là vợ tôi để làm gì?
Mặc
dù nàng biện bạch đôi ba phen, yêu cầu chàng thừa nhận, nhưng chàng quyết tin
chắc vợ chàng đã chết, nên không nhận nàng là vợ.
**
Chuyện này tỷ dụ: Người đã bị thành kiến làm chủ rồi, thì rất khó cải
dối. Như bọn ngoại dao nghe lời ngụy tà, tâm sinh mê hoặc, chấp trước cho là
chân thật, vỉnh viển không thể hoàn cải hồi tâm, dù nghe giáo pháp chân chính
cũng không chịu tin tưởng thọ trì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét