Vâng, những năm 20 của tk 21 này, chiến tranh đã lùi xa, thành ký ức của chúng ta, những người con đất Việt - Hạnh phúc lắm.
Nhưng đa phần trong dân chúng, nhất là lớp trẻ có một niềm tin tín ngưỡng rằng: Mỗi người dân Việt là một chiến sỹ theo bản năng... Xin thưa thật là: đấy là lòng tin không có căn cứ trong thực tế và rất ấu trí, khi đối diện thật sự với chiến tranh, với sống - chết, bản năng hèn nhát, ham sống sợ chết sẽ hiện ra ngay thôi ạ.
Ngay cả những chiến đấu viên, được huấn luyện khắc nghiệt trong trường đặc nhiệm, khi tham gia trận đầu và giết người đầu tiên cũng bị lúng túng và ám ảnh rất lâu đấy ạ.
Vừa rồi, tôi thấy nhiều bạn có vẻ không tin
rằng lính Mỹ chuyên bắn vãi đạn còn bộ đội ta mà bắn vãi đạn là ăn tát của chỉ
huy nên tôi xin trích 1 đoạn của bài hồi kí "Tâm sự của một người lính hèn
nhát", qua đó cũng để các bạn hiểu rằng chiến tranh không giống
như trong game hay những bộ phim oai hùng của Hollywood, nó khốc liệt và tàn
bạo hơn nhiều lắm"....
Đêm đầu tiên trên chốt lại thức trắng vì sợ. Ko
thể lý giải được nỗi sợ hãi lạ kỳ đó. Đội hình phòng ngự rất thưa mỏng. 10 -
15m mới có 1 ụ chiến đấu. Vương trong mùi thuốc súng đắng nghét là mùi máu tanh
& xác chết phân hủy. Rừng già thâm nghiêm & âm u. Tiếng sột soạt nào
cũng khiến nổi da gà, lạnh toát cả sống lưng, đầu óc hoang mang lo lắng cùng
cực. Mờ sáng hôm sau được nếm trận đầu. Bọn Tàu bò vào sát chiến hào, vượt qua
bãi mìn dày đặc phía trước. Tôi vẫn đứng trân trân trong chiến hào suốt từ chập
tối qua, súng cầm rất chắc (vì sợ quá)
vậy mà khi địch ào tới tôi cứ như hóa đá.
Mất hết mọi phản xạ, hoàn toàn vô hồn, điếng
lặng. Mất dăm phút mới giương súng lên, bóp cò.. nhưng quên mở khóa an toàn.
Thấy súng mình im re, cò súng cứng ngắc tôi lại càng thêm rối trí, suýt bật
khóc. Nhìn quanh, đồng đội nhảy cả lên trên chiến hào dũng mãnh chiến đấu, họ
bắn chi viện cho tôi, cho những người đã hy sinh.. mà xấu hổ tột cùng.
Suốt ngày hôm đó tôi rúc sâu xuống hầm ko dám
nhìn ai vì nhục nhã. Chính trị viên quấn cho điếu thuốc rê, ân cần trò chuyện:
"Lần đầu tiên tớ cũng vậy, đái cả ra
quần cơ đấy. Cậu khá lắm, ko nằm bẹp xuống hào (Thực ra tôi vì sợ quá nên quên
cả việc nằm bẹp xuống) đã là điều rất đáng nể. Từ trận sau, tin rằng cậu sẽ
cứng cỏi hơn".
Trận sau còn tệ hại hơn. Nổ súng khí thế lắm,
nhưng ko hề thấy địch, đạn bay hết lên trời. Họp trung đội anh em kiểm điểm tối
tăm mặt mày. "Mỗi viên đạn AK có giá bằng 5 cân thóc. Dù bạn viện trợ
nhưng đâu phải cho không? Con cháu ta phải trả nợ sau này. Bắn kiểu ấy là vô
trách nhiệm với đất nước.. Hoặc: Nổ súng bừa bãi chỉ là cách tự trấn an bản
thân của những kẻ bạc nhược. Quân đội đã dạy cách bắn điểm xạ ngắn, tuyệt nhiên
ko được bắn khi chưa ngắm chính xác. Nổ súng như đ/c .. chỉ khiến địch coi
thường quân đội chúng ta.. Hoặc: Mỗi thùng đạn đưa lên tới chốt phải đổi bằng
máu của thanh niên xung phong & du kích. Người chiến sỹ phải có trách nhiệm
với viên đạn trong tay mình..."
Đêm đó tôi phảng phất ý nghĩ tự sát. Đang lùng
nhùng bởi những ám ảnh tiêu cực thì địch lại vào. Vỡ chốt! Tiểu đội 3 hy sinh
sạch sẽ. Trung đội trưởng của tôi cụt cả 2 chân vẫn bò lên nóc hầm bắn điềm
tĩnh chững chạc, miệng động viên chúng tôi: "Đừng bận tâm tới anh. Cứ bình tĩnh mà chiến đấu. Bằng mọi giá phải giữ
lấy chốt. Còn 1 người thì chốt phải còn!" Hôm trước, anh là người phê
bình tôi rát nhất. Hôm nay, tôi vừa bắn vừa lau nước mắt. Tôi nhận ra con người
hèn hạ, ích kỷ & phù phiếm của mình, cái TÔI đáng khinh bỉ & giả dối mà
tôi đeo gán lên mình bấy lâu.. Ý nghĩ đó vụt qua trong đầu nhanh như tia chớp
nhưng mạnh mẽ vô ngần. Trong vô thức tôi nhảy lên khỏi hầm đứng bắn như 1 chiến
binh dạn dày từng trải...."
Mỗi 1 nước có điều kiện kinh tế, chính trị khác
nhau, vì thế mà họ có những học thuyết quân sự khác nhau dẫn tới người lính của
từng nước lại có cách chiến đấu khác nhau.
Bắn không tiếc đạn đối với VN là hành động hèn
nhát nhưng đối với lính Mỹ là hành động khôn ngoan vì họ không dùng xung lực vũ
khí bộ binh để tiêu diệt địch mà dùng phi pháo, bom, cối, tên lửa để làm việc
đó, còn xung lực súng bộ binh đơn thuần là để bắn chế áp quân địch, làm chúng
không thể bắn trả chính xác được nữa, nếu làm được điều trên thì người lính bộ
binh Mỹ đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình.
Trong khi đó, Việt Nam chúng ta không giàu như
Mỹ nên hiển nhiên cách đánh của ta phải tiết kiệm đạn hơn, ta chủ yếu dùng lối
đánh gần để súng bộ binh tác xạ chuẩn xác, tiêu diệt địch. Ta không có nhiều
máy bay, đạn pháo mà cứ động cái là lại gọi ra để đè nát đối phương như kiểu
Mỹ.
Nói vậy để các bạn hiểu rằng không có ý đánh
giá thấp quân đội Mỹ hay người lính Mỹ. Tính ra họ còn được huấn luyện tốt hơn
lính của ta, chuyên nghiệp hơn và hiện nay tham chiến nhiều hơn tức là nhiều
kinh nghiệm hơn. Chỉ là mong các mem đừng đem phim ảnh với game vào chê bai
cuộc chiến đã qua và có thể sẽ xảy ra trong tương lai mà mỗi công dân VN ta nếu
có điều kiện sẽ phải tham gia theo cách nào đó...
Trân trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét