Những tấm
ảnh quý này nằm trong bộ sưu tập được lưu giữ tại Viện
Thông tin Khoa học Xã hội (chuyển giao từ Viện Viễn Đông Bác Cổ).
Phía trước khu chợ trên phố Huế chụp tháng 12/1926.
Xưa kia Thăng Long (Hà Nội) còn được gọi là Kẻ
Chợ - nơi hội họp buôn bán đông đúc của cả vùng, với mạng lưới chợ được hình
thành ở khu phố cổ và các vùng lân cận. Paul Bourde - thông tin viên Thời báo ở
Bắc Kỳ năm 1883 - mô tả: "Hà Nội không có chợ mái che, cũng không có nơi
quy định để họp chợ. Cả thành phố biến thành một cái chợ mênh mông ngoài trời.
Cứ sáu ngày lại có một phiên chợ. Lái buôn, thợ thủ công đủ các loại từ làng mạc
xung quanh kéo tới. Mặt phố tràn ngập người".
Gánh tiết canh lòng lợn ở khu chợ Đồng Xuân năm
1925. Paul Bourde viết: "Trên những con đường nhỏ hẹp, gập ghềnh, sự náo
nhiệt vốn đã rất lớn vào ngày thường lại càng lớn hơn vào những ngày phiên chợ".
Một phiên chợ nhỏ ở bên hông ngôi chùa. Ngày
xưa, mọi người thường đựng và bán hàng trong rổ, quang gánh và dùng lá để gói
hàng.
Những gánh hàng rong trên phố Hà Nội. Theo mô tả
của Baron - một du khách người Anh đến Hà Nội thế kỷ 17: "Thăng Long có
nhiều chợ nhưng vẫn có người bán hàng rong. Họ bán các mặt hàng do chính họ làm
ra". Thông tin tại triển lãm ghi Pháp đánh chiếm Hà Nội năm 1882 nhưng đến năm
1885, an ninh vẫn phức tạp. Các quy định do chính quyền ban hành chưa nhiều nên hàng rong khá tự do. Hà Nội đã đổi khác khi trở thành nhượng
địa của Pháp vào năm 1888, chính quyền quản lý xã hội theo luật của Pháp. Trong
giai đoạn này, thu ngân sách nhiều nhất là thuế chợ gồm: thuế hàng hóa, chỗ ngồi
nên Hội đồng thành phố đã quyết định tăng số phiên các chợ. Thành phố cũng ra
quyết định đánh thuế người bán hàng rong bằng cách thu theo ngày và cấm bán
hàng trên vỉa hè.
Gánh hàng phở bên Hồ Hoàn Kiếm. Phía xa là Thê Húc dẫn đến đền
Ngọc Sơn qua cổng Đắc Nguyệt Lâu (lầu được trăng) nằm chếch dưới những tán đa cổ
thụ. Thời xưa, những gánh hàng rong bị cấm bán trên vỉa hè nên thường xảy ra
tình trạng người bán chạy trốn quan tuần tra. Phóng viên Charles Labarthe từng
viết: "Đột nhiên ở đầu phố, theo bước chân chạy đều của hai lính mặc quần
áo đỏ, ngay lập tức mọi tiếng động ngừng hẳn. Những người bán hoa quả, thịt lợn
và hàng hóa biến mất như có phép lạ. Mọi người chen nhau vào những nhà xung
quanh. Những người không tìm được chỗ thì quỳ rạp xuống. Tất cả thể hiện sự khiếp
sợ cùng cực... Viên quan vừa đi qua, chợ trở lại bình thường".
Phở gánh Hà Nội xưa. Tiệm phở được xếp gọn gàng
trong hai đầu quang gánh, một bên là nồi nước dùng, một bên đựng bát, đùa,
thìa, âu... Các gánh phở thường được gọi theo tên phố như phở phố Ga, phố Ô
Quan Chưởng... hoặc theo đặc trưng của người bán phở như: phở anh trọc, phở mũ
dạ...
Chợ hoa ven Hồ Gươm. Các cô gái từ làng hoa Ngọc
Hà ngồi thành dãy bên phía bờ hồ. Năm 1952, chính quyền từng thông báo đấu thầu những chỗ ngồi
trong quán bán hoa của thành phố, tại góc đại lộ Đinh Tiên Hoàng và phố Anh quốc.
Có 22 chỗ ngồi, giá tối thiểu đặt cho một chỗ là 400 đồng một tháng.
Chợ Đồng Xuân với mặt tiền mang lối kiến trúc Pháp gồm năm phần hình tam giác có trổ lỗ như tổ ong, lợp mái tôn. Dưới thời Pháp thuộc, các chợ cũ vẫn được duy trì. Chính quyền cho xây dựng cầu chợ để gom các chợ nhỏ thành một chợ lớn. Chợ Đồng Xuân được xây dựng từ năm 1890 để gom chợ Bạch Mã, Cầu Đông, trở thành một trong những chợ lớn nhất thời bấy giờ. Bài "Xẩm chợ Đồng Xuân" có viết: "Hà Nội như động tiên sa/ Sáu giờ tắt hết đèn xa đèn gần/ Vui nhất có chợ Đồng Xuân/ Mùa nào thức nấy, xa gần xem mua...".
Cửa chợ Đồng Xuân trong những ngày giáp Tết khoảng năm 1955. Ban đầu, chợ chỉ họp hai ngày một phiên, nhưng về sau do sự phát triển kinh tế thương mại, chợ họp hàng ngày từ sáng đến tối.
Quầy bán hoa cúc ở chợ Đồng Xuân.
Ông đồ mặc áo the, khăn xếp ngồi cho chữ trên hè phố - nét đặc trưng của Tết Hà Nội xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét