Mình thấy, Phật
giáo, Khổng giáo hay Đạo giáo… đều nói đến Tu Luyện nhưng chúng ta không nhất
thiết phải “bế quan luyện công”, “lên núi độc tu” hay “quay mặt vào vách”… Tu
luyện đơn giản là tu dưỡng và rèn luyện. Ví dụ mọi người đều thấy có các cư sỹ
tại gia đấy thôi. Các cụ xưa nói: Tu tại
chùa không bằng tu tại chợ chắc là có ý này.
Trong đó,
tu có nghĩa là chỉnh sửa, học tập, tuân theo, cắt tỉa… Muốn hoàn thiện nhân
cách, đức hạnh, phẩm giá của bản thân thì phải liên tục tống khứ đi những thói
hư tật xấu, quy chính tư duy hành động theo lễ nghĩa đạo đức, học hỏi và đề cao
tâm tính không ngừng.
Còn luyện nghĩa
là rèn luyện, rèn đúc, gọt giũa. Tu tâm cũng cần đi cùng với ước thúc nề nếp
sinh hoạt, lễ nghi, tác phong, thần thái; phải rèn luyện trong đời sống từ những
điều nhỏ nhặt nhất. Luyện cũng lại có nghĩa là tôi luyện, qua chịu đựng mà trở
nên tốt đẹp hơn.
Như vậy,
“tu luyện” ấy chính là việc con người luôn biết nhìn lại mình, sửa đổi mình và
nắn chỉnh con đường mình đi cho phù hợp với chính đạo. Vì lẽ đó, muốn thành người,
làm người tử tế thì phải luôn tu luyện.
Âu cũng là chia sẻ vài suy nghĩ trong việc tự sửa mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét