(chuyện nghe ngồi quán bia)
Vu cho tôi “hoang tưởng”, để công khai ngoại tình
Lấy cớ chăm “mẹ ốm”, tận hiếu đi theo giai.
"Đã hưu thì hưu nốt, đừng có hòng mon men...".
“Anh rất chăm việc nhà, nên tôi đi chơi nhé (???!!!)”
“Anh còn đang đau yếu, cố mà tập thể thao…”
“Trời đông ngày lạnh lắm, chịu khó đừng đi chơi
Đã yếu còn ra gió, để lũ giai cười tôi…”
“…Anh không
tin tôi à ?
Anh ấy là anh rể,
bạn ấy đồng nghiệp tôi,
thằng đó là bạn cũ
chú ấy bạn bè tôi…
Tôi quan tâm chăm sóc, liên quan gì tới anh
Giữa chúng tôi có chi, việc gì phải giải thích…"
""Tôi đi đâu, ở đâu, làm sao mà phải nói ? .”
...Anh đừng có hiềm nghi, để tốn pin tôi lắm…"
Đi ra ngoài tiếp xúc, toàn nói đã ly hôn
Chứ bảo vẫn có chồng, làm sao mà gần gũi
“Tôi thanh tao, khôn khéo
Nhà ngoại yêu thương tôi,
anh đừng hòng lôi kéo
Ở ngoài thì giai
mến, bạn bè ai cũng tin
Anh mà đi tố khổ, chỉ có ma nó nhìn…”
Vắt kiệt đời trai trẻ, giờ vỏ chanh vứt thôi.
Chuyện đời này muôn sự. Muốn khóc phải cười khan
Vỗ vai tôi an ủi: “Về khóc vang gậm giường”.
Khà khà…
Về hưu, có thời gian quan tâm nhiều hơn đến sự đời, lại dễ xúc động nên nghe những câu chuyện buồn thì làm mấy bài văn, bài thơ để chia sẻ. Thứ nữa là luyện não.
Mình thường áp dụng thể thơ 5 chữ thấy có vẻ hợp. Các bạn góp ý nhé.
Trân trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét