Mắt trông thấy sắc rồi thôi
Tai nghe thấy tiếng, nghe rồi thì không
Trơ trơ lẳng lặng cõi lòng
Nhẹ
nhàng ta bước khỏi vòng trầm luân.
Bài kệ của
vua Trần Nhân Tông, diễn tả tâm thái giải thoát của người tu hành.
Trạng thái tâm này là kết quả của một quá trình tu tập lâu dài.
Đối với cảnh bên
ngoài, dù đẹp hay xấu, trái hay phải, thuận hay nghịch, tiếng khen hay tiếng
chê, mà tâm không hề xao xuyến, không hề dấy động, tâm như như bất động.
Vậy làm thế
nào đạt được "đối cảnh vô tâm", làm sao sáu căn không dính với sáu trần?
Làm sao mắt thấy sắc không dính với sắc, tai nghe tiếng không dính với tiếng,
mũi ngửi mùi không dính với mùi...?
Đây chính
là tâm yếu (quan trọng) của người tu
hành và là đối tượng của tám mươi bốn ngàn pháp tu trong đạo Phật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét